Đến ngày đi chơi, đương nhiên là ai cũng sẽ cảm thấy hưng phấn mong chờ. Ngặt nỗi, trong năm người chuẩn bị đi du lịch ở một hòn đảo nọ thì chỉ có riêng Jin là người hứng khởi nhất thôi.
Con rắn với con báo mà người nào đó đặt biệt danh cho vẫn cứ như ngày thường vậy. Không ngủ nướng cũng không vội vã. Việc nào ra việc đó, đến giờ khởi hành thì khởi hành thôi.
Jin dậy từ sáng sớm tinh mơ, sau khi làm hết công việc nhà của mình thì cô bé bắt đầu ngồi xem lại cái vali nho nhỏ của mình. Quần áo đã đủ rồi, còn xếp ngay ngắn nữa, còn có lượt chải tóc, cột thun, kẹp tóc, các thứ linh tinh của con gái.
Xong một hồi, ngước nhìn đồng hồ thì đã chín giờ sáng.
Jin lật đật cầm di động gọi qua cho Hoắc Kình. Âm thanh tít tít kéo dài lê thê làm cho sự chờ đợi của cô bé ngày càng tăng lên.
Trong lòng Jin tự hỏi, tại sao lại không ai nghe máy thế nhỉ? Đã chín giờ sáng rồi đó.
Lúc này ở đâu đó trong căn hộ 419, tiếng chuông điện thoại bắt đầu oanh tạc cả căn phòng ngủ.
Trong đống chăn màu trắng lộn xộn kia đang ẩn nấp đến hai con người. Một cao lớn, một vừa phải đang nằm vùi vào nhau, say giấc nồng.
Điện thoại reo một lúc rồi tắt, chưa đầy ba phút sau thì lại tiếp tục reo lên. Lần này đã có một người thức dậy, mò mẫm xung quanh để tắt đi tiếng chuông ồn ào đó.
Giọng nói ngái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/2348345/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.