Trong giấc mơ, Adonis thấy mình đang cùng một người say làm trò con nít.
Hình ảnh trẻ con của mỹ nhân khiến cho Adonis không thể nào quên được. Uống rượu vào trở nên say xỉn lại có thể biến một người ngày thường điềm đạm thành cái dạng nũng nịu không đúng tuổi này.
Adonis chỉ biết Hoắc Kình lớn hơn cậu thôi, không biết số tuổi cụ thể nhưng thế này là quá mức tưởng tượng của cậu rồi.
Hoắc Kình khiến Adonis cảm tưởng đến việc anh hack tuổi tác.
Nhớ lại thật là buồn cười chết mất.
Đêm qua khi mang Hoắc Kình về phòng rồi, hai người làm loạn với cây đàn. Hoắc Kình căn bản không ngồi yên, lúc dựa vào người cậu, lúc lại muốn giành lấy cây đàn, đánh lung tung.
Hồi lâu thì ngồi co gối lại, ủy khuất kêu mấy tiếng thì thầm trong miệng.
Adonis cũng say, chí ít là tỉnh táo hơn ai đó. Cậu cố gắng lắng nghe Hoắc Kình nói gì thì nghe được vài chữ, tựa tựa Wayne.
Cậu lúc đó đã bạo gan hỏi lại:
" Anh tìm Wayne hả?"
Hoắc Kình mơ mơ màng màng, gật đầu một cái. Bộ mặt trông ủy khuất đáng thương vô cùng.
Trời ạ, làm sao người này có thể sở hữu cái biểu hiện chết người đó chứ?
Không, không, mình loạn rồi. Tim mình cũng loạn rồi.
Nhưng mà...sao anh phải tìm Wayne chứ!!! Có tôi ở đây rồi mà!!!
Adonis đêm đó thật là phẫn nộ và sầu não.
Nắm lấy tay Hoắc Kình, Adonis nhỏ giọng dỗ dành, " Walton, chúng ta mau ngủ thôi."
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/2348339/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.