Chính vì đêm hôm qua có một sự kiện thật nổi bật tại biệt thự của Hoắc gia, cho nên ai cũng đem theo những bộn bề trong lòng mà không yên giấc.
Chỉ có một người vì sức khỏe không cho phép anh phải thức khuya, không thể suy nghĩ quá nhiều, mà cũng vì sức khỏe không tốt nên anh đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ của riêng mình.
Đến sáng hôm nay khi thức dậy, Hoắc Kình mới nhớ rằng hôm qua ở đây vừa có một trận bão nhiệt đới không nhỏ.
Ngồi dậy, anh mệt mỏi vén bức màn qua một chút, để cho tia nắng có thể tràn vào lấp đầy căn phòng của mình.
Bước xuống giường, Hoắc Kình rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó định thay đồ đến công ty gặp riêng mẹ của mình.
Nghĩ lại, hôm qua anh đã quá xúc động cho nên không kiểm soát được lời nói của bản thân. Có lẽ anh đã khiến cho mẹ mình buồn lòng, mà Tề Lãng cũng khó xử không ít.
Thay đồ xong xuôi, Hoắc Kình đi đến vặn nắm cửa thì mới nhận ra, có một sự việc lại xảy đến. Nắm cửa xoay mãi nhưng không mở ra được. Hoắc Kình nhíu nhẹ mi, gõ lên cửa.
" Có ai bên ngoài không? Dept, có ở đó không?"
Hoắc Kình áp sát đôi tai lên cánh cửa, không nghe ra một động tĩnh nào khác liền cảm thấy bất an. Anh không vặn cửa nữa mà đi đến tìm điện thoại, nhắn tin cho Jin.
Jin lúc này đang đi mua một ít đồ dùng học tập, nhận được tin nhắn SOS của Hoắc Kình, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/2348324/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.