Tít tít.
Hồi chuông ngắn ngủi vang lên đánh vỡ cả không gian tĩnh lặng trong căn phòng tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa.
Chiếc rèm cửa tung nhẹ theo gió, lùa một ít ánh sáng của ngày mới đến chiếc giường màu xanh bạc hà.
Hoắc Kình khẽ trở mình, mi mắt vẫn còn bị cơn buồn ngủ níu kéo không ngừng. Ngón tay lướt qua lớp chăn mịn mò đến chiếc di động của mình.
Nhiệt độ lành lạnh của nó khiến anh tỉnh một chút. Hé mắt nhìn, Hoắc Kình phát hiện vị trí bên cạnh không còn ai nằm nữa. Giống như chuyện hôm qua tựa như một giấc mơ thật đẹp.
Anh nghĩ mình đã thật sự mơ thấy nó.
Khẽ cười một tiếng, Hoắc Kình ngồi dậy, mở tin nhắn mà xem.
" Bây giờ là 07:00AM, chính thức bắt đầu trò chơi. Thức dậy rồi chứ, Hoắc Kình?"
Hoắc Kình đương nhiên có thể nhận mặt chữ, có thể đọc được nó, còn có thể thuộc làu dòng tin nhắn này và không bao giờ quên được. Anh có thể làm tất cả việc đó vì chính nó đã khiến cho tâm trạng vào buổi sớm của anh cực kỳ vui vẻ.
Đó là một sự hạnh phúc ấm áp, một sự kỳ diệu và đạt được thành tựu gì đó, còn có một chút ngọt ngào mà những cặp đôi hay dành cho nhau.
Màn hình hiện rõ hai chữ Wave Wave.
Hoắc Kình nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, một ngày mới, đôi khi chỉ cần nhận được một dòng tin nhắn từ người mình thương thôi đã là quá đủ rồi.
Phía bên kia, Tề Lãng đang đứng dựa người vào hành lang. Bây giờ học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-thao-muon/128969/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.