Chương trước
Chương sau
Như lời của Jin nói về loài hoa anh thảo muộn, cứ đêm xuống, trong không gian yên tĩnh thì từng cánh hoa sẽ tỏa ra một thứ ánh sáng dìu dịu.
Tề Lãng ngồi trên giường, khuôn mặt vẫn còn vì kinh ngạc mà cứ nghệch ra trông thật ngốc nghếch. Cậu cầm trên tay trái là nhánh hoa anh thảo muộn mà người tên W gửi tặng, còn tay phải chính là hộp nhạc vào sinh nhật chín tuổi, cũng cùng một người tặng.
Nhìn chăm chú vào hai món quà kia, phác họa lại khuôn mặt nọ, nụ cười nọ khiến cho Tề Lãng nhíu mày.
Nếu như không phải cậu du học Mỹ cùng với Tề Ôn thì có lẽ là hai người vẫn còn liên lạc với nhau. Nhưng đến giờ cậu vẫn không hiểu lý do gì khi mà mình đã sang đến tận bên đây mà người kia vẫn còn có thể xuất hiện trước mặt cậu.
Ít nhất thì vào ngày hôm đó, người nọ đã suýt nữa đặt chân vào cuộc sống của cậu luôn rồi.
Đó là vào một ngày đầu thu, gió mát rượi thổi qua từng kẽ lá.
Tề Lãng nhập học ở một học viện nổi tiếng tên Ambassador. Những ngày học đầu tiên của cậu trôi qua một cách yên bình. Bản thân cậu cũng đã tự chỉnh đốn lại tính cách ngỗ nghịch của mình rồi.
Chẳng như hồi còn là đứa học sinh tiểu học, suốt ngày toàn lấy cớ để gây sự với bạn bè. Đến khi bị thầy giáo bắt được, cậu lại bảo là mình ra tay nghĩa hiệp, giúp bạn này bạn kia khỏi bị ăn hiếp.
Nhưng mà Tề Lãng quên rằng, Hoắc Kình anh là ai chứ? Là cái người luôn quan sát mỗi động tĩnh của cậu từ khi bước chân vào lớp cho đến khi tan học ra về.
Thế mà Tề Lãng vẫn luôn chối bây bẩy mới ghê cơ.
Quay trở lại khoảng thời gian nhập học bên Mỹ. Phong cách ăn mặc khi đi học của cậu cũng khiến không ít cô nàng Tây Âu mắt xanh tóc nâu để ý đâu. Kết hợp với bộ dáng lạnh lùng hay người ta còn gọi là "cool ngầu" ý, cậu càng được người ta để mắt hơn.
Thế rồi chuyện gì đến nó cũng đến.
Tề Lãng cả ngày chỉ biết đến trường, ghi chép bài vở rồi lẳng lặng ra về. Chỉ có thế thôi mà cậu bị gắn cái mác là canh me chiếm đoạt người yêu của anh đại của trường.
Tên của hắn là Joe, một cái tên quá tầm thường đi. Ít nhất thì trong mắt Tề Lãng chính là như thế.
Một hôm nọ, cái ngày mà gió thu mát rượi đã nói đến ở đoạn trước trước nữa, đây cũng là ngày mà Tề Lãng bị Joe chặn đường đòi đánh.
Joe kéo cả đồng bọn của nó gồm ba, bốn đứa gì đó ngang nhiên chặn đường của Tề Lãng. Bọn nó bộ mặt khinh khỉnh nhìn cậu, đôi mắt xanh biếc mặc dù nhìn rất đẹp nhưng Tề Lãng thấy chướng mắt lắm.
Cậu thề là chỉ muốn đấm vỡ mắt nó mà thôi.
" Hey, thằng kia, mày có biết Jessi là bạn gái tao không?"
Jessi, ok, một cái tên cũng tầm thường hệt như Joe vậy.
Tề Lãng đảo mắt, cười thầm trong bụng.
" Jessi là con nào, tao không quan tâm." Tề Lãng vốn đang rất bực bội, bèn ném một câu rồi quay người định đi.
Không nghĩ đến việc Joe nó có máu lỳ, quyết tiến lên túm cổ áo của Tề Lãng kéo ngược lại. Nó đấm mạnh vào ngực cậu, quát lên:
" Hey thằng ngu, mày thật sự không quan tâm à? Thế mà còn có thể nhận lời của Jessi đến tiệc của nó sao? Còn cười đùa sao?"
Tề Lãng ngước mắt, " Mày không biết Jessi thân mến đáng yêu quý giá của mày đã cười đùa với bao nhiêu thằng hay sao? Không biết?"
Joe phun ngụm nước bọt, tức tối bay tới túm cổ áo Tề Lãng, " Thằng chó này mày im ngay cho tao!!"
Tề Lãng cúi mặt liếc nhìn đốt xương tay của nó nổi lên, cậu khá buồn cười. Nhanh chóng bắt lấy bàn tay thối tha kia, Tề Lãng dùng lực bẻ mạnh vào, co gối lên thúc mạnh vào bụng nó rồi đến bẹ sườn của nó.
Mấy tiếng rắc rắc kêu lên mới đã tai làm sao.
Joe tạm thời ôm ngực thở hồng hộc. Tề Lãng bẻ khớp tay, nhướn mi nhìn bốn đứa còn lại.
" Lên hay lui?" Tề Lãng cười.
Joe mắt nổi lửa, hét lớn, " Shit, đánh chết m* nó cho tao! Cái lũ ngu tụi bây còn trơ mắt làm gì chứ!"
Lời dứt, cả bọn tiến hẳn lên cùng một lúc. Bốn thằng vây đủ bốn phía đông, tây, nam, bắc. Tề Lãng đứng giữa, liếc trái liếc phải, cuối cùng nhún vai, phó mặc cho ông trời định đoạt.
Nếu chơi một chọi bốn thế này thì cậu cũng chịu thua đấy. Nhưng lỡ rồi, không thể rút lui.
Chỉ chán ghét một cái, Tề Lãng cậu làm cái quái gì có hứng với con gái đâu chứ?
Shit.
Tiếng đánh vun vút trong gió cùng với mấy lời chửi tục liên hồi vang lên, chấn động cả cái khu đất trống đó.
Ngay lúc này, trên vỉa hè có một người thanh niên cỡ chừng hai mươi chín tuổi đang đi ngang qua khu vực ẩu đả kia.
Có lẽ ông trời đã không muốn Tề Lãng phải kết thúc cuộc đời mình ngay tại bãi đất dơ bẩn kia. Cho nên ông mới phái một thanh niên khác cứu trợ.
Chiếc áo thun của anh có một cái bảng tên bên ngực trái, vừa vặn ghi hai cái tên. Một cái tiếng anh chính là Walton. Cái còn lại là phiên âm của tiếng trung, Huo Jing, tức Hoắc Kình.
Hoắc Kình nghe tiếng động lớn dội đến làm anh có chút tò mò. Nấp sau bức tường, anh thấy có một đám thanh niên khác đang hội đồng một người nào đó.
" Một chọi bốn?" Hoắc Kình làu bàu trong miệng, sau đó nảy sinh lòng tốt, muốn giúp đỡ.
Nhưng anh nhớ rằng mình không giỏi đánh đấm cho lắm, nếu như bây giờ trườn mặt ra thì có mà chết chung luôn.
Chậc lưỡi một cái, Hoắc Kình lục lọi trong túi của mình, mò được một cái còi thổi. Còi thổi màu cam sáng chói, anh nhíu mày, chắc lại là bọn trẻ bỏ vào rồi.
Sau đó, anh tìm thêm một vật khác nữa, cuối cùng mò được một cái cây gậy màu đen. Trông khá là lưu manh nha, cũng cool nữa.
Đầy đủ rồi, Hoắc Kình nhắm mắt, dồn hơi thổi mạnh vào cái còi, tay còn lại giơ cao cây gậy lên.
Tiếng còi hệt như mấy tiếng mà cảnh sát hay thổi ý, làm cho bọn kia đang đánh hăng say cũng phải dừng tay ngẩng mặt. Trông thấy Hoắc Kình cầm gậy, môi giữ còi, bọn nó giật bắn mình, bỏ của chạy lấy người.
Joe cũng chạy nốt, vì nó không muốn dính phốt với cảnh sát.
Tề Lãng chịu đòn no nê, ngước mắt thấy tụi Joe chạy tóe khói, cậu phun một ngụm máu xuống đất, rống lớn:
" Bitchy!!! Bố mày đ* có thích con gái nhé!!! Cái lũ đàn bà!!!"
Chửi xong, cậu hả hê nhưng cũng tiếc nuối. Biết vậy đã chửi sớm hơn rồi.
Ôm ngực ôm bụng đau đớn rên rỉ, Tề Lãng thấy mắt mình suýt nhòa đi. Nhưng cậu không thể nhầm được là lúc này đang có người bước lại gần mình.
Nheo mắt quan sát, Tề Lãng cảm giác người kia không phải cảnh sát. Khuôn mặt anh nhu hòa lắm, làm sao có thể là cảnh sát hung tợn được?
Cả mấy món đồ trên tay anh đều là đồ chơi cả.
Mẹ nó ơi, tụi Joe bị lừa rồi.
Tề Lãng mặc kệ cơn đau mà cười lớn tiếng một cách sảng khoái. Hoắc Kình lúc này ngồi xổm trên đất, nghiêng đầu nhìn thật lâu vào gương mặt kia.
Ánh mắt anh dần trở nên ôn hòa hơn, khóe môi cũng cong lên một chút.
Tề Lãng thấy người kia nhìn mình mãi, cậu cũng trừng lớn mắt nhìn lại. Nhưng chỉ vài giây sau, cậu đã giật bắn mình đứng dậy. Hoàn toàn tránh né đôi mắt xinh đẹp kia.
Khuôn mặt này giống như mình đã gặp ở đâu đó rồi vậy?
Không phải đâu nhỉ? Không phải đâu, là mình nhầm rồi.
Nhưng...mình làm gì thương trộm nhớ trộm người đó đâu mà lại lầm được chứ?
A, cái quái gì vậy nè?
Tề Lãng bỗng dưng bực bội trong người, tay cào tóc, chân đã muốn nhấc lên bỏ chạy thật xa. Nhưng Hoắc Kình nhanh hơn, vịn lấy vai cậu giữ lại.
Hai người lần nữa đối mặt với nhau. Tề Lãng nuốt khan, rất không bằng lòng thừa nhận rằng, người đang đứng trước mắt cậu đây chính là vị thầy giáo trẻ trung nhưng đáng ghét lúc cấp một.
" Sao lại bị đánh thế?" Hoắc Kình lên tiếng.
Trông anh bình thản lắm, hoàn toàn không có vẻ gì ngạc nhiên.
Tề Lãng nghe hỏi, ho khan một tiếng, " Chuyện nhảm nhí thôi."
Nói rồi cậu đảo mắt nhìn Hoắc Kình, " Cái này...anh có phải tên..."
Anh sao? Ôi, mình vừa xưng hô kiểu gì thế?
Tề Lãng nhăn mày, định chỉnh lại thì Hoắc Kình đã nói trước:
" Tôi là Hoắc Kình, chắc em chưa quên đâu nhỉ?"
" Hoắc Kình? À à, cái bạn khác lớp bên cạnh tôi đúng không? Đúng rồi, là cái bạn tóc nâu nhưng bị hói ấy nhở..." Tề Lãng nghiêng đầu tỏ vẻ cố nhớ.
Nhưng cái biểu hiện của cậu chỉ làm cho Hoắc Kình buồn cười thôi.
" Đâu phải, Hoắc Kình là cái bạn đẹp trai đấy chứ. Ai cũng mê hết. Nhớ chưa?"
Nghe anh nói, Tề Lãng lườm lạnh một cái, phì cười, " Cái bạn vạn người mê tên là Tề Lãng. Thầy nhầm rồi, thầy Hoắc."
Hai tiếng thầy Hoắc cũng tương đối khiến cho Hoắc Kình vui vẻ.
Hai người đột nhiên im lặng, nhìn nhau nhưng không nói gì. Cho đến khi Hoắc Kình thản nhiên nắm lấy tay Tề Lãng, kéo đi.
" Về nhà tôi, mặt mũi em xấu quá."
Tề Lãng đi song song với Hoắc Kình, lúc này cậu mới nhận ra là chiều cao của mình phát triển vượt bậc ghê cơ. Hiện tại thì đã nhỉnh hơn Hoắc Kình một chút rồi.
Như vậy càng tốt, đi cạnh sẽ không thấy thua kém.
Tề Lãng hả hê trong bụng.
Ngồi trong phòng khách nhà của Hoắc Kình, Tề Lãng kinh ngạc vì bản tính sạch sẽ của anh. Con người này bao nhiêu năm cũng không thay đổi gì hết.
Liếc mắt thấy Hoắc Kình bước ra với hộp sơ cứu trên tay, Tề Lãng chỉnh lại tư thế ngồi cho lịch sự.
Cậu xoa xoa mũi, " Thầy cho tôi cái gương nhỏ đi, tôi tự làm."
Hoắc Kình thản nhiên bảo, " Tôi không có gương. Tôi giúp em cho."
Nói rồi anh ngồi xuống bên cạnh, quay khuôn mặt kia qua, cẩn thận sát trùng vết thương. Tề Lãng nhắm một mắt lại, còn một mắt thì lặng lẽ quan sát Hoắc Kình.
Bao nhiêu năm như vậy mà người kia không thay đổi gì nhiều. Khuôn mặt nom vẫn trẻ trung chán ý. Tề Lãng chớp chớp mắt, không hề kêu đau một tiếng.
Mặc dù vẻ ngoài của Hoắc Kình trông bình thản thế thôi, nhưng ai nào biết trái tim của anh đang đập loạn xạ cả lên rồi.
Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ có cơ hội gặp lại Tề Lãng như thế này đâu. Dù có ở dưới cùng một bầu trời nước Mỹ thì cơ hội gặp được nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Thế nhưng ngày hôm nay khiến anh vừa kinh ngạc lại vừa hạnh phúc. Đó là toàn bộ những gì mà trái tim anh đang phải chịu đựng.
Tiếng đập ngày càng lớn hơn trong cái không gian tĩnh lặng này.
Tề Lãng nheo nheo mắt, đột nhiên lên tiếng:
" Có phải tiếng tim đập không thế?" Nói rồi cậu liếc xuống ngực Hoắc Kình, nhìn không biết xấu hổ, " Tim thầy đập đúng không?"
Cái độ ngu si mặt dày của Tề Lãng càng được nâng lên khi mà cậu áp cả bàn tay mình lên ngực trái của anh, " Đúng rồi. Nó đập mạnh ghê á!!!"
Ngón tay Hoắc Kình đóng băng ngay trong không khí. Anh nhíu mày, cố gắng tránh né bàn tay kia nhưng mà Tề Lãng tên ngố kia không chịu tha.
" Thầy ổn chứ hả? Tim đập mạnh quá."
Càng nói, tên điên kia càng ấn mạnh hơn.
Hoắc Kình anh chưa bao giờ cảm thấy tức tối buồn bực bất mãn đến mức này. Trong đầu anh chỉ đang rống to một câu.
Mẹ nó, cậu cứ ấn ấn vào ngực tôi thì làm sao nó không đập mạnh được cơ chứ? Bỏ mẹ cái tay cậu ra cho tôi xem!!!
Hoắc Kình bất mãn nghĩ, sau đó trực tiếp bắt lấy tay Tề Lãng, đặt về chỗ của cậu.
" Tim tôi ổn." Anh bình thản nói.
Tề Lãng lúc này mới nhận ra mình hành động hồ đồ, vội xoa xoa hai bàn tay cho đỡ ngượng. Nhưng cậu chả tin nổi ba chữ, tim tôi ổn, của Hoắc Kình đâu.
" Có phải thầy bị bệnh mà giấu không? Mà sao thầy qua nước ngoài vậy?"
" Tôi trở về nhà thôi. Ba mẹ tôi đều ở bên đây."
Tề Lãng có chút kinh ngạc, " Ồ, giống tôi rồi. Nhưng mà, tim thầy ổn chứ hả?"
Hoắc Kình sầm mặt, tay anh siết lại.
Quay qua nhìn Tề Lãng còn đang trố mắt nhìn mình, anh hạ giọng:
" Tim tôi có bị gì thì liên quan đến cậu sao?"
" Tôi chỉ hỏi thăm thôi mà?"
" Thế cái lý do gì cậu mới thỏa mãn đây hả?"
" Nói đại tôi nghe rồi tôi mới xem xét được."
Tề Lãng vừa ngu si vừa mặt dày lại còn lỳ lợm nữa. Hoắc Kình trầm mặc nghĩ gì đó, rồi đột ngột tiến sát mặt cậu, hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
Cái nụ hôn này, đúng ra mà nói thì nó kéo dài cũng lâu lắm. Ít nhất với Tề Lãng thì nó lâu lắm cơ. Tại trước giờ cậu chưa hôn ai hết.
Còn ôm ấp mơ ước sẽ trao nó cho Quách Mạch An nữa cơ.
Nhưng tình hình mọi thứ đã sụp đổ cả rồi.
Hoắc Kình lùi ra một khoảng, " Đây là lý do tim tôi đập mạnh."
" Không hiểu đúng không?"
Tề Lãng nhíu mày.
" Trắng ra thì nó đập vì cậu đó."
Tề Lãng nhíu mày chặt hơn.
" Rõ ràng hơn thì là..."
Tề Lãng đứng bật dậy, xoay người đi thẳng ra cửa.
Cuộc tái ngộ của bọn họ chỉ kéo dài trong một tiếng ngắn ngủi như thế, nhưng nó để lại cho Tề Lãng nhiều ký ức lắm, nhiều cảm xúc nữa.
Đứng đối diện cửa tiệm hoa W&W, Tề Lãng dùng cái nón kết kéo sụp xuống che nửa khuôn mặt của mình. Một mình dựa cột đèn mà quan sát.
Phía bên kia có giọng của Jin.
" Chú Walton, cháu đi giao hoa nhé!! Chú nhớ gói thêm hai bó kia nữa."
Cánh cửa khép lại, tiếng chuông gió reo lên một tiếng.
Tề Lãng nhìn chăm chú vào cánh cửa đó, lại ngước nhìn bảng hiệu W&W mà nhíu mày.
Đừng có bảo rằng, ý nghĩa của hai chữ kia chính là Wayne&Walton nhé?
Tất nhiên là tên mình sẽ đằng trước rồi nhưng mà...
Tề Lãng bồn chồn đứng thẳng dậy.
Thầy đừng thừa nhận với tôi rằng, khi đó thầy định tỏ tình với tôi đấy nhé?
Cái con người này, chuyện quái gì xảy ra với thầy thế!!
Tại sao lại thích một tên như tôi chứ?
*Leng keng.
Tiếng chuông gió lần nữa reo lên. Tề Lãng bất ngờ ngẩng mặt nhìn qua, vô tình chạm phải đôi mắt nhu hòa phía đối diện, lại vội vàng quay người bỏ đi.
Hoắc Kình bên đây đứng lặng một chỗ, đôi mày anh khẽ nhíu lại.
Sao cái dáng ấy trông quen thế nhỉ?
Hoắc Kình nghĩ đến con người nào đó rồi khẽ thở dài. Chắc là mình bị điên rồi, si tình đến điên rồi.
Tề Lãng, tên ấy làm gì quan tâm là mình có còn tồn tại trên đất nước Mỹ này không cơ chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.