Chương trước
Chương sau
Mười bốn gian phòng thượng đẳng trên tầng hai quay thành một vòng tròn, ở giữa để trống, nhìn qua lan can là thấy đại sảnh bên dưới. Một phần tư vòng tròn phía Tây Bắc là phòng chữ Thiên, Trác Vương Tôn,Tương Tư, Bộ Tiểu Loan lần lượt ở trong phòng số một, số hai và số ba. Dương Dật Chi thì ở phòng chữ Địa số một phía Đông Bắc. Phòng chữ Thiên và chữ Địa đối xứng qua phòng chữ Huyền ở phía Đông Nam và phòng chữ Hoàng ở phía Tây Nam, bên phải của hai nửa đường tròn Nam Bắc là một tấm bình phong, bên trái là một cầu thang đi xuống khoang bên dưới.
Lan Ba dẫn ba người bọn Trác Vương Tôn đến phòng chữ Thiên, rồi khom người lui ra ngoài.
Mỗi phòng gồm đủ cả phòng khách, phòng ngủ, và phòng tắm. Ngoài cửa có hai ngọn đèn trụ, chao đèn hình dáng như một đóa sen khép cánh, được điêu khắc từ thứ thạch anh nguyên tảng màu xanh nhàn nhạt, dưới ánh nến lại càng lung linh biến ảo, tinh xảo tuyệt vời. Đồ đạc trong phòng đều vô cùng hoa lệ, cơ hồ khiến người ta quên đi mình đang lênh đênh trên biển.
Tuy phòng nghỉ đã được chuẩn bị hết sức chu đáo, song Tương Tư vẫn sửa soạn chăn mền cho Trác Vương Tôn theo thói quen cũ. Trong chuyến đi này hai người giả làm phu thê, song lại không ở cùng nhau.
Tương Tư trải xong chăn màn, chợt như phát hiện ra gì đó, với tay cầm chiếc đồng hồ nước trên đầu giường lên, nói: “Chiếc đồng hồ này thật đặc biệt!”
Trác Vương Tôn đưa tay cầm lên xem thử, rồi nói: “Loại đồng hồ này bắt nguồn từ Cao Lệ, mới truyền đến Trung Nguyên chưa được mười năm, chén đựng hình giọt nước, giá làm bằng bạc nguyên chất, trông sáng bóng lấp lánh, mỗi lần chảy hết sáu thời thần, ròi chén đựng sẽ tự đảo chiều nhờ trọng lực. Biên thùy tiểu quốc (ý chỉ Cao Lệ) mà có thể chế tạo ra thứ dụng cụ tinh xảo nhường này cũng có thể coi là đáng quý lắm rồi.
Lúc này, chợt có người kéo khéo vạt áo y, Bộ Tiểu Loan cười hì hì: “Ca ca!”
Trác Vương Tôn khẽ chau mày: “Cũng đã tối rồi, sao muội chưa về phòng nghỉ đi?”
Bộ Tiểu Loan lắc lắc đầu nói: “Muội muốn ngắm biển…” Dường như nàng không tìm được lí do nào tốt hơn, vậy nên lại mỉm cười nói tiếp: “Muội nghĩ biển về đêm chắc sẽ đẹp lắm.”
Trác Vương Tôn gõ nhẹ lên trán nàng: “Được rồi, chúng ta đi!”
Mỗi gian phòng dường như đều giống hệt nhau, trong cửa cũng có hai ngọn đèn hoa sen, chỉ là màu sắc của chao đèn thạch anh chia làm hai màu xanh đỏ, các phòng cạnh nhau thì không giống nhau. Khách đi thuyền đều đang dọn hành lý của mình, ngoài cửa đùn ra không ít rác rưởi. Phía trước tối tăm âm u, lờ mờ hiện ra một tấm bình phong cao bằng đầu người, đi tới đây hai người mới nhận ra mình đã đi hết nửa vòng.
Trác Vương Tôn chỉ liếc qua một cái đã cảm thấy tấm bình phong này có chút gì đó rất cổ quái. Bình phong có bảy mặt, bên trên vẽ Trúc Lâm thất hiền, nhìn nước sơn thì có vẻ như vẫn còn mới, bút pháp cũng thuộc hàng dung tục, nhưng màu sắc thì rực rỡ lạ thường, dưới ánh sáng âm u của buổi chiều tối mà vẫn làm người ta có cảm giác chói mắt.
Càng quái dị hơn nữa là chiếc khung được đẽo từ gỗ Đàn hương thiên trúc kia, khung giá điêu khắc hết sức tinh xảo, đường nét tỉ mỉ, nhìn sơ cũng biết là cổ vật trên trăm năm nhưng vẫn sáng bóng lên, hương thơm nức mũi. Đem so với tấm màn căng trên nó quả thật không hề tương xứng chút nào.
Trác Vương Tôn có vẻ hướng thú với tấm bình phong kỳ lạ này, cẩn thận quan sát một hồi, đang định tìm Lan Ba hỏi về lai lịch của nó, nhưng quay đầu lại thì đã không thấy Bộ Tiểu Loan đâu nữa.
Trên hành lang còn lưu lại một tia sáng vàng mờ nhạt của ráng chiều, cơ hồ như vừa chạm phải bình phong liền tiêu tán đi mất, xung quanh chỉ thấy âm khí mịt mùng. Bộ Tiểu Loan đã biến mất tăm mất tích, dường như cùng biến mất với tia sáng cuối ngày kia vậy.
Trác Vương Tôn khẽ chau mày, đang định đi tìm thì chợt nghe bên kia tấm bình phong vang lên một tiếng rú sợ hãi, nghe rất giống với giọng Bộ Tiểu Loan.
Gian phòng phía trước tấm bình phong chỉ khép hờ cửa, lờ mờ lọt ra một chút ánh sáng nhàn nhạt. Trác Vương Tôn đẩy cửa đi vào. Trong phòng tối om, chỉ có bức tường phía đông là có ánh nến. Bộ Tiểu Loan trong bộ váy trắng đứng xoay mặt vào tường, hai tay chống vào chiếc bàn kê sát đó, không ngừng run rẩy, cơ hồ như không thể chịu đựng nổi. Ánh sáng đỏ trên bàn lúc tối lúc sáng, chiếu rọi nửa gương mặt thần tình hoảng hốt của nàng.
Nàng hoang mang nhìn chăm chăm vào bức họa trên tường, ánh mắt cũng vì sợ hãi cực độ mà trở nên đờ đẫn.
Trên tường là một bức tranh Mạn Đà La bằng lụa đỏ như máu.
Hoa văn trong tranh xoắn vào với nhau vô cùng vô tận, không biết đâu là khởi nguồn, cũng không biết kết thúc ở đâu, mang lại cho người ta cảm giác một đám màu sắc diễm lệ nhưng quái dị ập tới trước mặt. Nhìn kĩ lại chút nữa, cơ hồ như có một số đường nét tuân theo quy luật nhất định nào đó, mông mông lung lung, hợp thành một hình vẽ lớn chầm chậm lồi lên khỏi nơi sâu thẳm nhất trong mắt người xem vậy. Ánh nến lập lòe bất định hắt bóng những vật xung quanh lên tường thành những bóng đỏ như máu, phảng phất như lũ quái thú thuở hồng hoang thoát khỏi ước thúc trên họa đồ, hăm he muốn lao ra chộp lấy người ta mà cắn xé.
Bộ Tiểu Loan lúc này đã đờ cả người ra. Ngọn nến trên bàn đang rõ từng giọt sáp xuống bàn tay trắng nhợt, đỏ chóe như máu, vậy mà nàng chẳng hề hay biết.
Trác Vương Tôn vội kéo giật tay nàng ra, khẽ hỏi: “Tiểu Loan, sao vậy?”
Bộ Tiểu Loan ngẩn ra mất một lúc, rồi khóc òa lên, lao bổ vào lòng họ Trác: “Có yêu quái, ở đó rất nhiều yêu quái đang gọi tên muội, còn có nhiều kiến đang cắn tay muội, cắn chảy cả máu mà muội lại chẳng cử động được…”
Trác Vương Tôn xót xa cầm tay nàng lên, nhẹ nhàng phất vảy nến rớt trên đó xuống: “Là nến, bức tranh trên tường là Mạn Đà La. Đây chắc là phòng của Lan Ba, nàng ta là người của giáo phái Mạn Đà La, nên lúc nào cũng phải mang theo người bức tranh này.” Y vỗ nhẹ lên trán Bộ Tiểu Loan, chậm rãi nói tiếp: “Những thứ trên con thuyền này đều không hề đơn giản, sau này muội ngàn vạn lần không được vào phòng người khác một cách bừa bãi, nếu còn thấy thứ gì cổ quái thì lập tức bỏ đi ngay nghe chưa.”
Tiểu Loan ngước đôi mắt ngân ngấn lệ lên: “Đúng là muội nghe có người gọi tên mình mới bước vào mình mà, huynh tin muội đi.”
Trác Vương Tôn gật gật đầu: “Được rồi, trăng lên rồi kìa, chúng ta lên trên kia đi. Lan Ba đi lâu như vậy, chắc cũng sắp về rồi.”
Tiểu Loan bị y kéo ra ngoài, những vẫn cứ ngoái đầu lại: “Ca ca, thật không thể ngờ Lan Ba tỷ tỷ lại ở trong gian phòng thế này.”
Trác Vương Tôn thuận miệng đáp: “Đúng là hơi kì quái thật, nàng ta buông hết cả rèm xuống, hai chiếc liên hoa đăng ở cửa hỏng hết rồi mà cũng không thay mới, trong phòng lại chỉ có một ngọn nến duy nhất, cơ hồ như ngày ngủ đêm mới ra ngoài, sợ gặp ánh sáng, đây thật không giống thói quen của một người như Lan Ba chút nào.”
Bộ Tiểu Loan lại nói: “Lan Ba tỷ tỷ nhìn có vẻ rất cao hứng, song muội cảm thấy tỷ ấy nhất định là có nhiều tâm sự, mỗi lần nhìn Dương đại ca, ánh mắt tỷ ấy đều rất không tự nhiên.”
Trác Vương Tôn bật cười: “Muội thì biết tâm sự là cái gì chứ?” Y đưa mắt liếc bảy tấm kính đồng bày trên bàn, cười cười nói tiếp: “Xem ra nàng ta có vẻ là một nữ nhân cô phương tự thưởng.”
Bộ Tiểu Loan liền hỏi ngay: “Cô phương tự thưởng là gì chứ?”
Trác Vương Tôn vừa dẫn nàng lên trên, vừa nói: “Cô phương tự thưởng nghĩa là gì, tốt nhất muội đừng bao giờ tìm hiểu thì hơn.” Hai người vừa mới ra tới cầu thang, màn đêm băng lạnh đã như một áng mây đen mù mịt ụp xuống, làm Bộ Tiểu Loan không khỏi rùng mình. Đột nhiên, trên sàn thuyền chợt có tiếng kêu kinh hãi, tiếp theo là một tiếng động lớn, như có thứ gì đó đổ sập xuống vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.