"Tôi không tin anh ta đã chết." Cù Bạch lãnh đạm liếc mắt nhìn hai bé trai đang ngủ không yên trong xe, sau đó lắc đầu.
Nhân viên công vụ nhìn hắn đầy lý giải, miệng thuần thục nhắc lại: "Anh Cù, mong anh nén bi thương, anh trai anh quả thực đã chết vì tai nạn giao thông, tuy rằng khó nhận dạng... Nhưng căn cứ vào giấy chứng nhận sở hữu còn lại trên người hai đứa nhỏ may mắn sống sót này, thông qua các ban ngành liên quan xác nhận, anh ta xác thực đã gặp nạn."
"Không!" Cù Bạch ngắt lời đối phương, đẩy kính mắt trên sống mũi, mím môi, có chút châm chọc nhìn đối phương "Anh hiểu nhầm ý tôi rồi."
Hắn không tin cái người kia đã chết, cũng không phải xuất phát từ tâm lý của người nhà với người thân đã qua đời, anh của hắn, hắn tin trên đời này không ai hiểu anh ta hơn bản thân mình.
Nhân viên công vụ khó hiểu nhìn hắn cười, đợi nửa ngày mới thấy đối phương không có ý muốn giải thích thêm, đành phải chỉnh đốn lại suy nghĩ, nói tiếp:
"Anh Cù, anh hiện là chú của hai đứa nhỏ này, chúng tôi cũng không bắt buộc anh nhận nuôi chúng, nhưng bất kể là theo khía cạnh pháp luật hay đạo đức tình cảm mà nói, tôi tin anh cũng sẽ đồng ý nuôi nấng dạy dỗ bọn trẻ thành người, dù sao thì bọn nhỏ cũng là cháu anh, cùng chung một dòng máu với anh, đúng không?"
Cù Bạch còn chưa trả lời lại đối phương, hơi nghiêng mặt đi, thật lòng bắt đầu đánh giá hai bé trai đang ngủ trên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-yeu-tieu-bao-tu-nan-duong/942218/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.