Hồ Tử Thất khẽ cười, kéo chăn lên cho hắn.
Gió lạnh từ chỗ chăn bị hất lên thổi vào, khiến Minh Tiên Tuyết lạnh run lên một chút.
Hồ Tử Thất nắm lấy tay hắn, nhanh chóng, lẹ làng như con cáo bắt được thỏ.
Minh Tiên Tuyết giống như thỏ vậy, không thể trốn thoát.
Hồ Tử Thất nắm lấy tay hắn, nói: “Tội nghiệp, lạnh như vậy.”
Rồi y lại đưa tay chạm vào trán trắng ngần của Minh Tiên Tuyết: “Cái trán này lại nóng như thể có thể nướng bánh.”
Minh Tiên Tuyết theo bản năng cười: “Thế thì tốt quá, mang ra sưởi tay, cũng đỡ mất công lấy bình sưởi.”
“Bình sưởi gì chứ, ta là yêu quái trên núi không biết làm những thứ tinh xảo như vậy.” Hồ Tử Thất nói, gần sát lại Minh Tiên Tuyết, hơi thở như lan như nhục quế phả vào má hắn, khiến hắn đang nóng bừng cảm thấy một luồng mát lạnh.
Minh Tiên Tuyết vốn không thích người khác lại gần.
Nhưng lúc này Minh Tiên Tuyết lại nghĩ: Ta không ghét y.
Hồ Tử Thất cười nói: “Yêu quái thuộc lửa, rất có khả năng sinh nhiệt, ta sưởi chăn cho ngươi, hiệu quả hơn cả bà mối một trăm lần.”
Nghe vậy, Minh Tiên Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt chợt trở nên sáng suốt: “Như vậy không hợp lý.”
Hồ Tử Thất cười nói: “Trước đây, ngươi không nói nhìn ta cũng giống như nhìn xương trắng sao? Ta sưởi chăn cho ngươi, có gì không hợp lý?”
“Cùng chung chăn với xương trắng, ngươi cho là hợp lý sao?” Minh Tiên Tuyết đáp.
Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-yeu-quyen-ru-doa-hoa-cao-ngao/3713528/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.