Vết thương này, quả thật là một màn huyễn thuật tạo thành.
Hồ Tử Thất vốn là hồ yêu ngàn năm, pháp lực cao cường, chỉ cần chớp mắt đã có thể dời hình đổi bóng. Làm sao có chuyện bị một cái xà ngang đè trúng được?
Nhưng Hồ Tử Thất lại nói vô cùng chắc chắn, ánh mắt đầy sự thành thật khiến người ta không thể không tin.
Có lẽ đây chính là tài nghệ trời sinh của loài hồ yêu - đôi mắt quyến rũ của chúng.
Đôi mắt của Hồ Tử Thất không chỉ đẹp mà còn chứa đựng một sức hút khó tả, khiến người đối diện khó lòng đề phòng.
Tuy nhiên, Minh Tiên Tuyết lại sở hữu một khả năng có thể gọi là năng lực, cũng có thể xem là khiếm khuyết - hắn không tin tưởng bất cứ ai.
Thế nên, dù đối diện với đôi mắt trong sáng đầy ma lực của hồ yêu ngàn năm, Minh Tiên Tuyết vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Sự bình tĩnh của hắn lại nhẹ nhàng, không lạnh lẽo như nước đá khiến người ta khó chịu, mà giống như tấm chiếu mát lạnh, làm cho da thịt thư thái.
“Thì ra là vậy.” Minh Tiên Tuyết nhẹ nhàng nói, “Để vết thương hở thế này cũng không ổn, để ta băng bó giúp ngươi.”
Nói rồi, Minh Tiên Tuyết xắn ống tay áo, để lộ lớp áo lót bên trong thêu hoa mây, dứt khoát xé một mảnh vải, muốn giúp Hồ Tử Thất băng bó.
Hồ Tử Thất liền lên tiếng: “Chỉ cần lấy tà áo băng là được, sao lại phải xé đến lớp áo trong, vải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-yeu-quyen-ru-doa-hoa-cao-ngao/3713517/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.