Dùng bữa xong, hắn lại uống trà, trò chuyện dăm ba câu với tiểu sa di và tiểu đồng, rồi trở về phòng.
Tới bên bàn viết, ánh mắt Minh Tiên Tuyết tự nhiên dừng lại ở cây bút lông đang đặt bên cạnh nghiên mực.
Cây bút vẫn nằm đó lặng lẽ, dường như đang chờ chủ nhân trở lại để tiếp tục viết nốt những gì còn dang dở. Minh Tiên Tuyết tiến lại gần, nhẹ nhàng cầm bút lên, quan sát kỹ, đầu bút vẫn còn vết mực chưa khô.
Hắn quay đầu nhìn sang bên, nhận ra đống kinh văn đã chép trước đó dường như đã cao hơn so với lúc trước, tờ giấy trên cùng vẫn còn dấu mực chưa hoàn toàn khô.
Hắn vừa mới viết xong một chồng kinh văn, rồi đi dùng bữa, uống trà, lại còn trò chuyện ngắm trăng, thời gian trôi qua khá lâu, không thể nào mực còn chưa khô, chưa kể bút lông bị di chuyển, đống kinh văn bỗng chốc dày thêm… tất cả như đang gào lên rằng có ai đó đã giúp hắn chép thêm không ít.
Minh Tiên Tuyết cầm tờ kinh văn trên cùng lên, tỉ mỉ quan sát, phát hiện nét chữ trên giấy giống với nét bút của hắn đến mức khó phân biệt. Ngay cả bản thân hắn cũng phải nhìn kỹ mới nhận ra chút sai khác.
Chỉ khi nhìn thật kỹ, hắn mới thấy một chút khác biệt.
Nét chữ của Minh Tiên Tuyết vô cùng ngay ngắn, thẳng thớm như mặt nước phẳng lặng, rõ ràng không chút gợn sóng. Còn những chữ này dù cố gắng bắt chước, nhưng tại một vài nét bút, chúng hơi nghiêng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-yeu-quyen-ru-doa-hoa-cao-ngao/3713510/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.