Cái mở mắt này của hắn chính là khiến cho Bạch Ly giật mình thật sự, con tim nhỏ như muốn rơi luôn ra ngoài, suýt nữa thì đã hét toáng lên, may là nhanh tay bịt kịp miệng mình lại.
Hai hàng lông mi kia không phải bảo mở là mở luôn, hình như hắn vẫn còn có chút mê man, mắt nhắm mắt mở một hồi, chưa kịp thích nghi với ánh sáng nên đôi mắt nhíu lại.
Bạch Ly có thể thấy được sâu trong đôi mắt ấy là cả một vùng trời đêm đen tuyền óng ánh, đầy sức cuốn hút, giống như đôi mắt của hắn là một lỗ đen vũ trụ hút hết tất cả mọi vật nhìn thấy nó vào trong. Thật sự cô không thể rời tầm mắt khỏi cái hố đen đó, cả người cũng chẳng phản ứng gì hết, cứng đơ như một cục đá, chẳng hiểu sao trong đầu cô lúc này tự dưng trống rỗng. Mãi cho đến khi một giọng nói gần như là áp sát cô lên tiếng:
"...Bông cải xanh..."
Bạch Ly:"...???"
Giọng nói đó đương nhiên là của tên Vương gia đáng ghét đang bị cô đè lên người mà vẫn không hay biết đây. Cái âm thanh chết tiệt của hắn cô lại còn không nhớ rõ nữa chứ, chỉ là lần này giọng của hắn có vài phần nhẹ nhàng, mê man, chứ không có kiêu ngạo nghịch ngợm như hồi sáng, làm cho người ta cảm giác hắn có chút gì đó hiền từ. À mà ai đang có cái ý nghĩ ấy thì theo lời khuyên của cô nên gạt phắt ra khỏi đầu đi. Chính cái nội dung câu nói vừa nãy của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-yeu-nang-la-cua-ta/1982477/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.