Hoa Lệ lưỡng lự mất một lúc, sau đó thở dài bất đắc dĩ mà trả lời:"Cái này...ta có chút không thể trả lời"
Mặc Phàm biết cô có điều khó nói, cũng không gượng ép. Thực lòng mà nói, kể cả khi cậu nghe được câu chuyện về người trong lòng kia của cô thì cũng không thay đổi được viễn cảnh rằng cô gái mà cậu đang yêu đã có người trong lòng.
Thiếu niên cố kìm lại cảm xúc, nói:"Vậy sao...", rất nhanh thay đổi tâm trạng, cậu cười nói:"Hoa tỷ, phía bên kia lại là cái gì vậy? Nhìn đẹp quá!"
Chuyện ái tình ấy à, không thể cưỡng ép.
Cứ thuận theo thôi...
Ở một địa điểm khác, nơi đây không có những sạp hàng sầm uất đông người, cũng không phải nơi dòng sông trải đầy hoa đăng sáng lung linh, chỉ là một khu đất trống trải, từ phía trên nhìn xuống có thể thấy rõ những đốm nhỏ sáng bắt mắt là Chợ đêm đang tổ chức Lễ Ân Xá, đưa mắt nhìn ra xa một chút lại là Cung điện Hồ tộc được tô điểm bởi những ánh sáng trắng kì ảo giữa trời đêm.
Nữ tử dựa người vào gốc cây cổ thụ, áo tím tung bay theo gió đêm, ánh mắt đang nhìn về phía Cung điện tráng lệ kia.
"Sao lại đưa ta tới đây?". Nam tử đứng phía sau nàng, bước lên một bước nói.
"Nói đi". Ngọc Loan lạnh giọng thốt ra hai chữ.
Mộc Thanh khó hiểu:"Nói cái gì?"
Nữ tử áo tím xoay người, con ngươi phát ra ánh tím lạnh lẽo:"Tại sao lại tới đây? Chúng ta vốn không còn gì cả"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-yeu-nang-la-cua-ta/1982370/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.