Bảo Bảo dùng một tia khí lực cuối cùng nhìn Thanh Liên, lần nữa cùng hắn định ước nguyện “ tuyệt không buông ta ngươi ra”
” Ta cũng vậy!” Thanh Liên thấp giọng nỉ non hòa theo nàng, ngữ khíchậm rãi, ánh mắt lại kiên định, mặc dù lúc này bọn họ chẳng thể nhúcnhích được một ngón tay nhưng vẫn không làm ảnh hưởng tới quyết tâm củabọn họ.
**********************************************
” Tiểu yêu tinh, đã ngủ nhiều ngày như vậy còn chưa chịu tỉnh sao?Còn nói là sẽ đi xem hoa đào với ta, ngươi xem bên ngoài tẩm cung củachúng ta không biết hoa đào đã nở mấy lần rồi. Ngươi rốt cuộc còn muốnngủ bao lâu nữa? có muốn trừng phạt ta trước kia không chịu nói yêungươi thì cũng đừng dùng phương pháp như vậy a. Ngươi luôn hiếu động,không chịu nổi một chút tịch mịch, bây giờ vì trừng phạt ta mà nằm imnhư vậy, không thấy khó chịu sao? Mau đứng lên đi. Hôm nay gió mắt, nắng chiếu ấm áp, là thời tiết tốt nhất để đi dạo, ngươi mau rời giường,chúng ta có thể đến sau núi hít thở không khí trong lành, ngươi nói được không?”
Thanh Liên vừa dùng khăn nhẹ nhàng, ôn nhu lau tay chân cho thiên hạtrên giường vừa nói chuyện như là hai người đang ngồi bên bàn tán dócvới nhau, tựa hồ như người nằm trên giường không phải là một bịnh nhânđang hôn mê
” Ngày hôm qua còn có một tin tức lớn chưa nói cho ngươi nghe, ngươicó muốn biết hay không? Báo vương của Thú tộc đã có triệu chứng có thainha, ngươi không nhìn thấy biểu tình của Thanh nhi thúc của ngươi buồncười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-vuong-thanh-lien/1856352/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.