Trong phòng cảnh xuân mơ hồ, quần áo rơi đầy đất, cơm đương nhiên làchưa ăn, hai người vì hiểu lầm, vì sợ bóng gió cho nên để an ủi bất anlẫn nhau thì ăn cơm chuyển thành ăn đối phương.
Một hồi triền miên cũng hết mấy ngày, biết cả hai đều đã tận hứng tận tình nên mới thu binh bãi chiến.
Một hồi chiến đầu làm cho hai người đều hao tâm tổn sức, không ai còn đủ khí lực để động đậy một ngón tay, cơ hồ như toàn bộ tinh lực đềutrút vào hoan ái. Thực sự quá mức điên cuồng.
Nhưng mà cũng nhờ thế trong lòng hai người càng ngập tràn hạnh phúc.
Dù sao không có phương thức nào làm cho người ta bình tâm và hiểuđược lòng nhau bằng cách thân thể dán vào thân thể, tâm liền tâm, chonên rốt cuộc Bảo Bảo tin rằng Thanh Liên thực sự yêu nàng mà không phảivì ràng buộc của huyết khế.
” Tiểu yêu tinh, ta không thể đi!” Thanh Liên cùng Bảo Bảo vẫn nằm ngửa, nhìn lên đỉnh giường được bao phủ lụa mỏng mà đáp lại.
” Thanh Liên, chẳng lẽ ngươi còn muốn tu tiên phải không? Ta sẽ không để ngươi ở một nơi mà lúc nào cũng có người đột nhiên xuất hiện để chia rẽ chúng ta. Mọi chuyện ta đều nghe ngươi nhưng riêng chuyện này thìngươi phải theo ta, cùng trở về Xà tộc đi, ở đó không ai dám đến phá rối chúng ta. Nếu ngươi giận vì ta đã nói linh tinh thì ta sẽ gả cho ngươi, làm vương hậu của ngươi nhưng ngươi phải đi Xà tộc với ta, Thanh Liên,ngươi nói được không?”
Bảo Bảo thực sự vì Thanh Liên mà nguyện trả giá tất cả, trước mặt hắn nàng thực sự không còn sự xấu hổ, thẹn thùng, nàng chỉ hi vọng cùng hắn nắm tay cả đời.
Thanh Liên vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Bảo Bảo, thở dài mộttiếng “ tiểu yêu tinh, ngươi đối xử tốt với ta như vậy, thành tâm nhưvậy là làm cho ta cảm thấy mình đối với ngươi không tốt sao? Cùng ngươiquay về Xà tộc, không phải là ta không muốn, chỉ là ta muốn làm mộtchuyện quan trọng hơn trước đã”
” Còn có chuyện gì so với ngươi cùng ta cùng nhau quay về xà tộcthành thân là trọng yếu hơn?” Bảo Bảo có chút nhăn mặt, Thanh Liên tuykhông nhìn thấy mặt nàng nhưng cũng có thể đoán ra biểu tình của nàngvài phần.
” Đương nhiên là có!” Thanh Liên khẽ cười nói.
” Là cái gì?” Bảo Bảo lập tức truy vấn nói.
” Ta muốn trước tiên đi tới một chỗ”. Thanh Liên thấy nàng gấp thìlại càng thong thả, thói xấu trêu chọc người lại nổi lên, thực đúng làkhông phải người một nhà thì không cùng vào một cánh cửa, trước kia BảoBảo luôn trêu chọc người khác, không ngờ có ngày nàng cũng bị dínhchưởng.
” Thanh Liên, ta lệnh cho ngươi nói, ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?” Bảo Bảo dùng hết khí lực toàn thân mới miễn cưỡng làm cho thân mình nhúcnhích được, nghiêng mặt nhìn Thanh Liên
” Tước Hoàng sơn!” Thanh Liên thấy nàng nôn nóng như vậy cũng nghiêng người, hai đôi mắt tuyệt đẹp cùng nhìn nhau “ ta muốn cưới ngươi làmthê tử thì trước tiên phải có sự đồng ý của nhạc phụ nhạc mẫu mới được,nếu không có sự đồng ý của họ, chúng ta làm sao bái đường được đây?”
” Thanh Liên, ngươi, ngươi là đi gặp cha ta cha cùng mẫu thân sao?”Bảo Bảo trong mắt trào ra một cỗ cảm động , ngữ thanh đều có chút runrẩy.
” Bằng không, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn đi đâu? Tiểu yêu tinhnày, ngươi vừa xuất hiện liền làm cho cuộc sống của ta náo loạn đến gàbay chó sủa, hoàn toàn thay đổi nếp sống mấy ngàn năm qua của ta, uynghiêm của ta cũng bị những lời nói trước kia của ngươi sụp đổ, lại càng không để ý tới chuyện ta đồng trang lứa với Như Mà mà vô duyên vô cớbởi vì ngươi bối phận lại thấp hơn hắn, ta không nên hung hăng đánh vàomông ngươi mấy cái sao? Nếu không phải là ta cam tâm tình nguyện thìngươi nói xem nguyên nhân là gì?”
” Thanh Liên! Ngươi là đồ tồi, trước kia đối ta lãnh đạm như vậy bâygiờ lại lời ngon tiếng ngọt làm cho ta cảm động muốn chết”. Bảo Bảo tiến vào ngực hắn, nhẹ nhàng dùng tay đánh hắn, quả nhiên là nữ nhân luônthích nghe lời ngon tiếng ngọt, trước kia nghe phụ thân mỗi ngày đều nói với mẫu thân như vậy, nàng còn cảm thấy buồn nôn nhưng giờ tự mình cảmnhận mới biết ngọt ngào làm sao, cứ muốn nghe mãi nghe hoài.
” Trước kia ngươi gọi ta là vương thúc, mà ngươi là cháu gái của ta,còn hiện tại ngươi là người ta yêu, đương nhiên là bất đồng. Cho nênngươi yên tâm quay về Xà tộc, chờ tin tốt của ta đi”
Thanh Liên hôn lên trán Bảo Bảo một cái, nghiêm túc nói.
“Ta muốn đi cùng với ngươi”. Bảo Bảo có chút lo lắng ngẩng đầu nhìnhắn, phụ thân và mẫu thân còn đang lo lắng chuyện của Mặc Mặc, nếu Thanh Liên tùy tiện chạy tới nói chuyện với bọn họ, không biết phụ thân sẽphản ứng như thế nào? vạn nhất phụ thân không đồng ý hay là làm khóThanh Liên thì nên làm thế nào?
Bảo Bảo trong lòng tràn đầy sầu lo, nàng đương nhiên có thể bốc đồngyêu cầu Thanh Liên thành thân với nàng trước rồi sau đó mới nói cho phụthân và mẫu thân biết, nhưng dù sao bọn họ cũng là người thân nhất củanàng, nàng không muốn làm bọn họ thất vọng vì chuyện chung thân đại sựcủa mình, hơn nữa chuyện thành thân cũng không phải là vấn đề được xemtrọng nhất trong yêu giới, chẳng qua nàng muốn cho phụ thân và mẫu thânbiết rằng, từ nay về sau, nàng đã trưởng thành, bọn họ không cần lo lắng cho nàng nữa. Cho nên trước khi thành thân, phải qua được cửa của phụthân mới là quan trọng nhất.
” Tiểu yêu tinh, ta đi gặp Như Mặc để cầu thân, ngươi đi làm gì?Không sợ xấu hổ sao? Để cho người ta thấy còn tưởng ngươi một khắc cũngkhông thể rời khỏi ta a, sẽ bị người chê cười, ngươi cứ an tâm trở về Xà tộc chờ ta đi, ta nghĩ sẽ không bao lâu nữa ta sẽ tới tìm ngươi”
Thanh Liên làm sao không biết nàng đang lo lắng cho hắn, thực ra hắncũng lo lắng không biết Như Mặc sẽ phản ứng thế nào. Dù sao hắn và NhưMặc cũng là bằng hữu, mà nay hắn lại muốn thành thân với nữ nhi duynhất của Như Mặc, lại thêm chuyện của Mặc Mặc và Vân Thư đang làm choNhư Mặc sứt đầu mẻ trán, lúc này hắn lại đến Tước Hoàng sơn để cầu thânthì ngay cả bản thân hắn cũng không biết kết quả thế nào, làm sao BảoBảo không lo lắng.
Nhưng cho dù trong lòng không chắc chắn, hắn cũng không biểu hiện rangoài để Bảo Bảo thấy, còn cố ý dùng ngữ khí trêu ghẹo để nói với nàng.
“Ta chính là một khắc không thể rời khỏi ngươi thì sao?” Bảo Bảo trợn mắt hỏi lại, không hề sợ hắn biết tâm tư của mình dành cho hắn sâu đếnmức nào, sau đó lại lo lắng hỏi “ Thanh Liên, nếu cha và mẫu thân takhông đồng ý thì sao?”
Khẽ vuốt nhẹ lên da thịt non mềm của nàng “ Bảo Bỏa, mặt của ngươichỉ thích hợp để cười, để bướng bỉnh chứ không phải là sầu lo, ngươichẳng lẽ không tin tưởng phu quân của ngươi sao? Ta chính là Thanh Liênvương thông minh nhất, tôn quý nhất từ trước tới nay của Hỏa Hồ tộc. Hơn nữa chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ta, ngươi nghĩ ta sẽkhông cân nhắc sao? Ta cũng không cho phép mình thất bại. Cho nên BảoBảo, tin tưởng ta được không? An tâm quay về Xà tộc chờ ta đi. Tin rằngta sẽ tới đón ngươi về làm vợ ta”
” Ân!” Bảo Bảo dùng sức gật đầu, lại ghé vào lỗ tai hắn dặn dò nói,”trở về sớm một chút, nếu phụ thân và mẫu thân sắc mặt không tốt thìngươi cũng đừng cứng rắn làm tới, có gì nói sau, chỉ cần có thể ở cùngngươi, ta chờ bao lâu cũng được.”
” Yên tâm đi! Ta có chừng mực. Ta sẽ đi Tước Hoàng sơn xem tình huống thế nào, có lẽ chuyện của Vân Thư và đệ đệ ngươi cũng đã có kết quả,nếu là như thế thì Như Mặc tâm tình sẽ không tệ, mà như thế thì chuyệncủa chúng ta cũng sẽ thuận lợi, nước chảy thành sông”. Thanh Liên vỗlưng nàng để trấn an.
Hắn cũng không phải là người lỗ mãng, tính kế với Bảo Bảo còn từngbước tiêu sái như vậy, nói chi tới chuyện cầu thân. Thái độ của Như Mặcthế nào tuy rằng hắn không rõ nhưng cũng đoán được phần nào, hắn sẽkhông ngốc mà mở miệng kêu Như Mặc gả con gái cho mình…Cho nên Bảo Bảokhông cần lo lắng. Ngược lại, hắn còn lo lắng chuyện tình của Vân Thư và Mặc Mặc không biết đã phát triển như thế nào rồi, đã nhiều năm qua,thiên đình cũng không chấp nhận thỏa hiệp và tính toán, nếu không NhưMặc và Bắc Dao Quang không ở lại Tước Hoàng sơn lâu như thế. Nhưng mà cứ giằng co cũng không phải là kế lâu dài, cần phải có phương pháp giảiquyết đứt điểm mới được.
Bảo Bảo hiện giờ xem như đã là thê tử của hắn, Như Mặc và những người khác cũng coi như là người nhà, mà Vân Thư lại là bằng hữu lâu năm củahắn, nhìn từ góc độ nào thì hắn vẫn có lý do để quan tâm và nhúng tayvào.
Xem ra lần này nhất định phải đi Tước Hoàng Sơn một chuyến mới được.
Thanh Liên đến làm cho Như Mặc cùng Bắc Dao Quang đều có chút kinh ngạc, nhưng vẫn rất cao hứng ra ngoài cửa cung chào đón hắn.
Thanh Liên ngồi xếp bằng trên thân mặc ưng to lớn, đôi cánh xinh đẹpmà khỏe mạnh, khi mặc ưng đến gần chỗ Bắc Dao Quang và Như Mặc thì mộtthân ảnh màu xanh đã nhanh chóng bay xuống “ Cảm ơn ngươi, Ảnh Nhiên,vất vả cho ngươi, nơi này ngươi không nên ở lâu, quay về đi”
“Hồ vương đại nhân bảo trọng, Ảnh Nhiên cáo lui”. Mặc ưng chở ThanhLiên đúng là Ảnh Nhiên được Bảo Bảo triệu hồi đến, vì muốn cho ThanhLiên có thể đi nhanh về nhanh mà không tiếc đem tọa kỵ mình chưa được sử dụng ra chó Thanh Liên dùng.
Ảnh Nhiên được triệu hồi khẩn cấp cũng không chút oán giận mà chỉtrong nửa ngày đã đưa Thanh Liên từ Hỏa Hồ tộc đến Tước vương cung. Tước vương tuy rằng chưa đứng vào hàng tiên ban nhưng mỗi một Tước vươngtrời sinh đã có huyết mạch bán tiên, điều này so với việc Hồ vương đạinhân và Xà quân đại nhân phải qua tu hành mới trở thành bán tiên là hoàn toàn khác nhau. Cho nên nơi này không phải là nơi để các yêu tinh chưađắc đạo có thể tùy ý lui tới, cho dù Ảnh Nhiên có đưa Thanh Liên tới thì cũng không có nghĩa có thể ở lại, hơn nữa Bảo Bảo chủ nhân còn chờ nàng quay về báo tin. Vì vậy khi Thanh Liên bảo nàng lui thì Ảnh Nhiên lậptức vươn cánh bay xa.
Chỉ một cái liếc mắt, nàng cũng đã nhìn rõ bộ dáng cha mẹ của Bảo Bảo chủ nhân. Xà quân đại nhân quả nhiên không hổ là yêu tinh có đạo hạnhcao nhất trong thiên địa, khí độ và thần thái đủ để nàng khẳng định sẽkhông tìm thấy người thứ hai như thế, Xà quân đại nhân không thành tiên, đúng là tổn thất lớn của thiên đình.
Nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh hắn, không cần hỏi cũng biết nhất địnhlà mẫu thân của Bảo Bảo tiểu chủ. Bảo Bảo tiểu chủ dung mạo không có nửa điểm giống nàng nhưng không thể phủ nhận các nàng là mẹ con, bởi vì hơi thở rất giống nhau. Tuy rằng tướng mạo của mẫu thân tiểu chủ không quáxuất sắc so với vẻ diễm lệ thanh tuyệt của Xà quân đại nhân nhưng haingười đứng bên cạnh lại rất xứng đôi, giống như trong thiên địa khôngcòn ai hòa hợp giống như bọn họ, làm cho người ta chỉ liếc nhìn một cáiđều cảm thấy không thể tách bọn họ ra, cảm tình như vậy ở trong yêu giới là bất khả tư nghị, làm cho nàng cực kỳ hâm mộ.
Ảnh Nhiên thấy chuyện của người thì hâm mộ, nghĩ lại chuyện của mìnhlại buồn rầy, không biết khi nào nàng mới có được cảm giác hạnh phúc vàấm áp như vậy.
” Như Mặc, phu nhân, trăm năm không thấy, vẫn khỏe chứ?: Thanh Liên từ từ tiến đến, ôn nhã, ân cần hỏi thăm.
” Thanh Liên, ở trong cung, nhìn thấy thân ảnh của ngươi trong ngọckính còn tưởng rằng hoa mắt, trăm năm nữa là ngươi đã đắc đạo, như thếnào lại rời Hồ cung đến đây, có chuyện gì sao?”
Như Mặc cao hứng nhìn hắn, từ lúc Bảo Bảo và Mặc Mặc sinh ra đến nay, loáng một cái cũng đã một trăm năm bọn họ chưa gặp lại, bây giờ thấyhắn xuất hiện ở đây thì một người luôn lạnh lùng, bình tĩnh như Như Mặccũng không nhịn được vui mừng, sau đó lại thấy lo lắng không biết cóphải hắn gặp phải phiền toái hay không, nếu không thì không có lý do gìđể có mặt ở đây
Mà Bắc Dao Quang khi nhìn thấy Thanh Liên xuất hiện thì có chút ngơngác nhìn hắn, ánh mắt tuy không có mang theo ái mộ và si mê nhưng vẫnkhông giấu được sự sùng bái, Như Mặc nhìn thấy thì không khỏi đố kỵ, lại có chút buồn cười “ Dao Quang, nước miếng của ngươi đều chảy ra hết rồi kìa”
” A?” Bắc Dao Quang theo phản xạ đưa tay lên sờ miệng, phát hiện làbị mắc mưu, có chút xấu hổ, đỏ mặt nhìn Như Mặc, lại có chút ngượngngùng nói với Thanh Liên “ ngượng ngùng, Thanh Liên đại nhân, Bắc Dao đã thất lễ”
Thanh Liên trước kia gặp Bắc Dao Quang cũng không thấy nữ tử này cógì thần kỳ, bây giờ gặp lại, nghe nàng thẳng thắng nói chuyện như vậy,không khỏi cảm thấy thú vị mà nở nụ cười. Không hổ danh là mẫu thân củaBảo Bảo, tính cách rất giống nhau, hai người tính tình đều hào sảng,thẳng thắng, thích hay không thích đều bày tỏ ra, cho dù có bị thất thốcũng không né tránh mà còn tự nhiên thừa nhận, khó trách Như Mặc lạithích nàng như thế, cũng như hắn thích Bảo Bảo. Nhưng so với tiểu yêutinh thì Bắc Dao Quang có lẽ kém hơn Bảo Bảo về mặt tiểu xảo, Thanh Liên đâu ngờ thực ra ở phương diện này, Bắc Dao Quang tuyệt đối không thuakém gì Bảo Bảo. Nếu không hai kẻ thích quậy phá từ nhỏ như Bảo Bảo vàMặc Mặc sẽ không sợ bị Bắc Dao Quang trừng phạt, đương nhiên lúc nàyThanh Liên không biết mà có biết thì cũng cho qua, bởi lẽ yêu ai yêu cảđường về, vì thích Bảo Bảo nên cũng có hảo cảm với mẹ nàng, cảm thấy nếu vì cưới nàng mà từ bỏ thành tiên là đáng giá.
Khi nói chuyện cũng lại khách khí ôn nhu,” Phu nhân không cần để ởtrong lòng, sau này còn thỉnh chỉ giáo nhiều hơn, ta với Như Mặc là bằng hữu tri kỷ, phu nhân lại là ái thê của Như Mặc, sau này cũng gọi ta làThanh Liên đi, đừng gọi đại nhân như vậy, nghe rất xa lạ”
” Ai nha, thật sự? thật sự là cầu còn không được, vậy Dao Quang cungkính không bằng tuân mệnh, sau này sẽ gọi ngài là Thanh Liên, ngươi cũng đừng gọi ta là phu nhân nữa, kêu Bắc Dao được rồi”
Bắc Dao Quang sau một trăm năm gặp lại Thanh Liên, cảm thấy hắn nếukhông phát ra mùi hươn mê hoặc thì rất bình dị, dễ gần, hiện tại hắn còn chủ động yêu cầu nàng chỉ cần gọi hắn bằng tên, nàng làm sao có thể từchối.
Nàng cũng không có thói quen thêm hai chữ đại nhân sau tên họ của ai đó, nghe rất xa cách.
” Tốt, Bắc Dao một trăm năm qua vẫn không thay đổi tính cách, vẫn thẳng thắng làm người ta thích”
Người này tương lai là nhạc mẫu, cho dù sẽ thương lượng cùng Như Mặcnhưng tạo mối quan hệ tốt vẫn là chuyện nên làm, cho nên thái độ củaThanh Liên càng ôn hòa hơn.
Nhịn một hồi lâu Như Mặc rốt cục rốt cuộc nhịn không được, mang theovài phần hồ nghi nhìn về phía Thanh Liên nói,” Thanh Liên, ngươi khi nào thì hiểu rõ tính cách của Dao Quang như thế?”
Thanh Liên sửng sốt, Bắc Dao Quang có chút xấu hổ, nhẹ nhàng nhéo tay Như Mặc, oán trách nói “ Như Mặc ngu ngốc, ngươi nói bậy bạ cái gì?”
Như Mặc có chút ai oán nhìn thoáng qua Bắc Dao Quang, Thanh Liên vốnlà người thông minh, đương nhiên là biết vấn đề nằm ở đâu, không khỏivừa thấy buồn cười, vừa tức giận, Xà quân Như Mặc lạnh lẽo vô tình nhấtlại nổi cơn ghen vì một câu nói của hắn, nếu lúc trước ai bình chọn hochắn danh hiệu này, bây giờ không giật mình té ngã mới là lạ.
Xem ra lần này vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm đùi, hắn làm sao biết đượctính tình của Bắc Dao Quang, hắn chỉ là lấy con để suy ra mẹ thôi, đâubiết Như Mặc sẽ mất hứng, vội vàng nhìn hắn nói “ Như Mặc, nếu khôngphải vì quen biết ngươi từ lâu, ta còn nghĩ là ta nhìn lầm người, ngươikhông thấy mùi dấm chua quá nồng sao?”
Như Mặc vẫn như không để ý tới lời của hắn “ nếu là Vân Thư hay ĐịchTu Tư nói những lời này thì ta sẽ không chút lo lắng nhưng đổi lại làngươi, ta không thể không đề phòng”
Thanh Liên không khỏi bật cười,” Như Mặc, ngươi nói lời này là khôngcông bằng, ta sao phải chịu như vậy? Bằng hữu bao nhiêu lâu nay, ngươilàm vậy không thấy có lỗi sao?
“Ai bảo ngươi bộ dáng mị hoặc như thế, ta tất nhiên tin tưởng ái thêcủa ta chỉ yêu một mình ta, nhưng ta không thích nàng nhìn nam nhânkhác, nhất là ngươi”
Như Mặc này phiên thản nhiên lại thẳng thắn, làm cho Thanh Liên cùngBắc Dao Quang đều có chút giật mình, Bắc Dao Quang lại kéo tay Như Mặc,trong mắt tràn đầy ý cười và vui sướng, mắng hắn một tiếng “ Như Mặc ngu ngốc”
” Như Mặc, ngươi thật là thay đổi, trước kia cho dù đánh chết ngươi,ngươi cũng sẽ không nói như vậy, hiện giờ ngươi lại chân thành và thẳngthắng mà nói ra, tuy rằng chuyện ngươi thừa nhận mị lực của ngươi khôngbằng ta, làm ra rất vui nhưng lại bị ngươi xem làm tình địch mà phòng bị thì ta lại thấy buồn a, nhân loại cũng từng nói mà, bằng hữu không bằng thê. Ngươi yên tâm, ta đối với Bắc Dao chỉ có tình bằng hữu, còn nếuthích, nếu cùng ngươi tranh, ta nghĩ cũng nên thích một nữ nhân giốngnhư thế là được, ngươi nói phải không?”
Thanh Liên nửa đùa nửa thật đáp lại.
Như Mặc nghe những lời này của hắn thì thấy thoải mái hơn, biết Thanh Liên sẽ không cùng hắn tranh Dao Quang nhưng bản năng ghen tỵ khiến hắn không muốn Dao Quang nhìn nam nhân nào khác ngoài hắn mà thôi, giờ nghe được những lời của Thanh Liên cũng hùa theo hắn “ nhà ta còn có mộttiểu ma nữ, ta còn đang lo sau này không ai thèm lấy, nếu ngươi dám, tachẳng những không cần sính lễ còn tặng cả Xà sơn để làm của hồi môn,nhưng ngươi có thể buông tha cho việc thành tiên chỉ trong nay maikhông? toàn bộ Hỏa Hồ tộc đều trông mong ngươi thành tiên phải không?”
Thanh Liên phượng mâu hơi tối lại nhưng vẫn nửa đùa nửa thực cười nói “ cũng chưa chắc, biết đâu ngày nào đó ta đổi ý, không muốn thành tiênmà muốn có gia đình, có vợ con, khi đó Như Mặc ngươi cũng đừng quênchuyện đã đáp ứng với ta nha”
Như Mặc không tin những gì Thanh Liên nói là thật nên còn vỗ vai hắn “ được, chờ đến ngày nào đó ngươi thực sự quyết định không thành tiên,ngươi tới Xà tộc cầu thân, ta nhất định sẽ không nói hai lời, tự tayđóng gói đưa tiểu ma nữ nhà ta đến chỗ ngươi”
Chỉ có Bắc Dao Quang đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe, không lên tiếng nhưng trong mắt là suy nghĩ sâu xa.
Ba người thong thả sóng vai đi vào trong Tước cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]