Chương trước
Chương sau
Thanh Liên, kia, cái kia?” Liễu Vô Song lắp bắp một hồi cũng không nói được điều muốn nói.” Ân?” Thanh Liên ít nhiều cũng đã dự đoán hắn muốn nói gì, nhưng vẫn làm như không biết mà nhìn hắn.

Ánh mắt trong suốt mang theo sự khó hiểu làm cho Liễu Vô Song càngkhó nói hơn, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác như vậy, sao lúc nàynhìn thấy muội muội của Thanh Liên tâm tình lại kích động như vậy chứ?

Thanh Liên dùng ánh mắt tín nhiệm lại trong suốt như vậy nhìn hắn,làm hắn dù thế nào cũng không dám hỏi xem Bảo Bảo đã có hôn ước haychưa, tựa như nếu những lời này nói ra miệng thì sẽ có lỗi với sự tintưởng của hắn.

Cho nên ấp úng một hồi, Liễu Vô Song vẫn chua xót đem lời định nóinuốt trở lại vào bụng, chỉ lắc đầu đáp “ không, không có gì, chỉ muốnhỏi ngươi xem nhị muội có thích ăn cá hay không thôi”

Thanh Liên đương nhiên biết hắn lúc đầu định hỏi không phải là chuyện này nhưng cũng không truy vấn, chỉ gật đầu “ân, canh cá bổ thân, tốtcho thân thể của Bảo Bảo”

Xoay người, tiếp tục thả câu, nhưng cắp mắt kia không còn trong suốtnữa mà trở nên sâu thẳm, cuối cùng cũng tránh không khỏi, nếu Liễu VôSong thực sự hỏi thì hắn sẽ phải trả lời thế nào?

Hơn nữa câu hỏi của Liễu Vô Song cũng làm cho Thanh Liên giật mình,hắn đúng là không biết Bảo Bảo thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì,chỉ lo tính kế với nàng, làm cho nàng yêu mình nhiều hơn nhưng chưa từng chủ động tìm hiểu sở thích, nhu cầu của nàng.

Hai người hai tâm sự khác nhau cùng ngồi câu cá, hôm nay thu hoạchthật phong phú, nhìn thấy trời sắp tối mới dừng lại để chuẩn bị cơmchiều.

Đưa cá cho phòng bếp để chế biến xong, bước chân của Thanh Liên đãkhông tự chủ mà đi về phía phòng của Bảo Bảo, mà Liễu Vô Song cũng theoquán tính đi cùng một đoạn khá xa, cho đến khi Thanh Liên xoay người,ngạc nhiên nhìn hắn “ Vô Song, ta đi gọi Bảo Bảo, ngươi đi đâu vậy?”

” A? Ta muốn ra ngoài một chút, sẽ trở về trước bữa cơm chiều” bị hỏi thình lình, Liễu Vô Song vội vàng tìm cách ứng phó.

Bởi vì này con đường này ngoại trừ hướng đến phòng của Bảo Bảo thìcũng chính là hướng ra cửa lớn cho nên dù hắn không có ý định như thếthì giờ cũng đành phải ra ngoài một chuyến.

Thanh Liên làm như đã hiểu “ ngươi phải ra ngoài sao? Vậy phải cẩnthận. Vốn để ngươi rảnh rang lo chuyện của mình, không cần để ý đến bọnta, nào biết mới đó ngươi đã tìm tới. Vô Song thực sự không biết dùng từ nào để diễn tả cái tốt của ngươi, nhưng thực sự cảm ơn ngươi đã chiếucố chúng ta”

” Thanh Liên, ngươi đừng nói như vậy, chuyện của ta đều xong xuôi,sắp tới cũng là rảnh rỗi, có thể quen biết các ngươi, tuy rằng là ngoài ý muốn nhưng lại làm ta rất cao hứng, may mắn lại tìm được các ngươi, nếu không sao biết được nhị muội bị bịnh. Ngươi yên tâm đi, cứ ở đây vàingày, chờ nhị muội hết bịnh rồi, khi nào các ngươi không thích ở đây nữa thì chúng ta lại lên đường cũng không muộn”

Liễu Vô Song cũng không biết mình rốt cuộc là bị làm sao, đối vớihuynh muội này chỉ là bình thủy tương phùng, không là người nhà, cũngchẳng phải bạn thân nhưng lại trong thời gian ngắn làm cho hắn không thể từ bỏ được, luôn một lòng muốn chiếu cố bọn họ. Thanh Liên lịch sự, tao nhã, ôn nhuận, tri thư đạt lễ, trầm ổn, so với các nhân vật bằng tuổitrong giới võ lâm hay là ở triều đình thì không thể sánh bằng một nửacủa Thanh Liên.

Mà muội muội Bảo Bảo của Thanh Liên là một nữ tử tuyệt sắc, lần đầugặp mặt cũng chỉ làm hắn thất kinh diễm nhưng chưa động tâm, thên nhưngtái kiến lần này lại thấy nội tâm mãnh liệt mênh mông. Một loại cảm giác kích động trước giờ chưa từng có lưu chảy trong cơ thể hắn, muốn chiếucố nàng cả đời.

Hắn đã hai mươi tám tuổi, không phải là một thiếu niên ngây thơ, đốivới việc tình dục cũng có kinh nghiệm, trong phủ cũng có vài hồng nhantri kỷ nhưng cảm giác đối với huynh muội Thanh Liên hoàn toàn khác vớinhững nữ nhân khác, hắn không biết nên hình dung thế nào mới tốt, đốivới người luôn nắm giữ mọi thứ trong tay như hắn mà nói việc không khống chế được cảm giác làm cho hắn cực kỳ khủng hoảng.

Có lẽ hắn cần thời gian để lắng đọng tâm tình, không để sự bối rốicủa mình làm bọn Thanh Liên lo sợ, nghĩ vậy, hắn càng bước đi nhanh hơn, vượt qua người Thanh Liên “ ta phải đi ra ngoài, không thể cùng ngươithăm nhị muội được”

Thanh Liên nhìn hắn nói xong câu này thì thân hình cũng bay đi, lạilần nữa hạ mắt, sự thay đổi tâm lý của Liễu Vô Song hắn đều nhìn thấy,cho dù đoán thì cũng đã đoán trúng đến tám, chín phần nhưng chân chínhnhìn thấy tâm tình của hắn, trong lòng Thanh Liên cũng có chút khủnghoảng, hắn biết Bảo Bảo sẽ không thể nào để hắn được yên tĩnh.

Nếu hắn sớm biết khi Bảo Bảo ra tay xử lý Liễu Vân Song thì sẽ xuấthiện một Liễu Vô Song như bây giờ thì có lẽ hắn đã ngăn cản nàng, hoặccó thể xử lý Liễu Vân Song hoàn toàn thì cũng không nảy sinh phiền toáinhư bây giờ.

Liễu Vô Song cũng không phải là người trì độn, lúc này hắn cũng đãnhận biết tâm tình có chút không thích hợp, tin rằng chỉ trong vài ngàyhắn sẽ tìm hiểu được nguyên nhân vì sao hắn có dục vọng giữ lấy với BảoBảo, đến lúc đó chẳng phải Thanh Liên hắn sẽ có một tình địch sao?

Thanh liên lúc này hối hận vì đã dùng thân phận là huynh muội với Bảo Bảo.

Mang theo cảm xúc vào phòng Bảo Bảo, mà Bảo Bảo vừa cảm nhận đượcmùi của Thanh Liên thì liền mở mắt, vội vàng rời giường, lao thẳng vàongực hắn.

Thanh Liên cũng vừa văn ôm lấy nàng, trút bỏ phiền toái trong lòng, trêu chọc “ nhiệt tình như vậy sao? Có ngủ được không?”

” Không ngủ được!” đôi mắt phượng xinh đẹp vẫn nhìn hắn chằm chằm, miệng thì thành thật trả lời.

“Không ngủ là vì suy nghĩ chuyện gì?” Thanh Liên cúi đầu hôn lên mắtnàng, tiểu yêu tinh Bảo Bảo này chắc là chưa phát hiện ra sự tồn tại của khỏa chí.

” Nhớ ngươi!” Bảo Bảo không chút nghĩ ngợi mà trả lời ngay

“Nghĩ về ta thế nào?” Thanh Liên nhẹ hôn lên môi nàng như là để tưởng thưởng.

“Nghĩ đến việc khi nào ngươi trở thành phu quân của ta”, Bảo Bảo vốnđịnh nói là vương phu nhưng cũng đã kịp thời sửa đổi, dù sao nàng cũngđã đáp ứng từ nay về sau sẽ trở thành nô lệ của hắn, cho dù nàng biếtvẫn còn có chút khoảng cách nhưng mà chỉ cần hắn trở thành người củanàng thì hắn theo nàng hay nàng theo hắn, kết quả cũng như nhau thôi.

Cho nên chuyện xưng hô cứ tạm gác qua một bên, chuyện quan trọng trước mắt là hai người phải ký kết hôn ước đã.

“Ta không phải đã đáp ứng rồi sao? Ngươi cũng đã nhận tín vật đínhhôn của ta, chỉ có tiểu yêu tinh ngươi là còn chưa đưa tín vật cho ta”Thanh Liên hài lòng khi nàng gọi hắn là phu quân

” Tín vật?” Bảo Bảo sửng sốt, có chút không rõ!

Thanh Liên ôm nàng ngồi lên giường, nâng chân phải của nàng lên “ nha, cái này không phải sao?”

” Đây là cái gì?” Bảo Bảo vốn rất thích vòng đeo chân tinh xảo này,giờ nghe Thanh Liên nói là tín vật đính ước hắn đưa cho nàng thì hạnhphúc vô cùng, cười đến mức đôi mắt phượng chỉ còn thành một đường nhỏ.

Thanh Liên nhẹ nhàng vỗ vào chiếc vòng trên chân nàng, cái này gọi là khóa tình, khi ta đeo nó trên người ai thì nữ nhân đó trở thành bạn đời của ta, cả đời chỉ có thể giao phó trái tim và tình cảm cho ta, nếuphản bội ta thì vĩnh viễn sẽ không có được tình yêu của ai nữa, cũngkhông có lòng dạ nào để yêu người khác. Vật bá đạo này ta chỉ giao chomột mình ngươi, sau này ngươi chỉ có thể yêu một mình ta, ngươi có thấyta quá phận không?”

” Không quá phận, ta rất thích, ngươi có bao nhiêu thứ này thì cứ đưa ta mang hết cho. Lòng của ta, người của ta, tình của ta đều đã sớm dành hết cho Thanh Liên, đừng nói là phản bội ngươi, ngươi muốn ta yêu ngươi ít hơn, nhớ ngươi ít hơn, nhìn ngươi ít hơn thì cũng như là muốn lấymạng của ta rồi. Nếu thứ này có thể làm cho ngươi tin ta thêm một chút,yên tâm hơn về ta cũng làm cho ngươi tiếp nhận ta, yêu ta thì đừng nóilà một cái, cho dù có trăm ngàn cái ta cũng nguyện ý, vì ngươi mà mangchúng, chỉ vì ngươi”

Bảo Bảo ra sức miết đôi môi đỏ mọng lên ngực Thanh Liên, nói một hơinhư tuyên cáo tình cảm của nàng nhất định không thay đổi, đã nhận địnhhắn thì sẽ dũng cảm tiến tới, tuyệt không quay đầu lại.

Thanh Liên ôm chặt lấy nàng, mấy ngày qua ôm nàng nhiều lần hắn mớiphát hiện ra thân thể nàng rất phù hợp để hắn ôm ấp, như là trời sinh ra để hắn ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mắt, môi, mũi, miệng của nàng,ánh mắt ôn nhu “ nha đầu ngốc, làm gì có yêu tinh nào lại thổ lộ tìnhcảm với người khác chứ. Đứa ngốc, ngươi là lắm mưu nhiều kế, sao khôngđem ra sử dụng với ta, để cho ta yêu ngươi nhiều hơn?’

“Ta không phải là thổ lộ tình cảm với người khác, ta chỉ đối với mộtmình ngươi. Ta mới không ngốc đâu. Có thể có được ngươi thì ta là ngườithông minh nhất”. Bảo Bảo cảm thấy mỹ mãn, không để ý chuyện hắn nóinàng ngốc, nếu ngốc hơn nữa mà có được Thanh Liên thì nàng cũng tìnhnguyện.

Thanh Liên tinh tế ôm nàng,” Đói bụng chưa? Đã nhiều ngày không ăn cơm rồi, thấy khó chịu không?

“Đói bụng vô cùng, sớm có thói quen một ngày ba bữa nên nhiều ngàykhông ăn đúng là có chút không quen. Thanh Liên, chúng ta còn phải ở lại đây bao lâu, ta không thích ánh mắt của Liễu Vô Song nhìn ngươi, ngàymai chúng ta liền rời đi có được không?”

Nàng là yêu tinh, làm sao chỉ vì có mấy ngày không ăn cơm mà bị đói,chẳng qua là thói quen khó thay đổi thôi. Lần đầu nàng không có kinhnghiệm,bị Thanh Liên làm cho ngủ đến mê man, thật sự là mất mặt yêutinh, nhất định sau này sẽ không như thế nữa, nhưng việc quan trọngtrước mắt là phải đem kẻ âm hồn bất tán Liễu Vô Song rời đi, thật sự làkẻ đáng ghét, sao lại tìm bọn họ làm gì chứ?

” Ngươi còn tưởng rằng hắn sẽ thích ta?” Thanh Liên thật sự là dởkhóc dở cười, vật nhỏ này còn chưa nhìn ra tình cảm của Liễu Vô Songdành cho nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng đã gần bốc cháy, nàng không nghĩmình có sức hấp dẫn đến mức nào, ngược lại còn lo lắng Liễu Vô Song sẽthích hắn.

“Đó là đương nhiên, Thanh Liên ngươi xuất sắc như vậy, chỉ cần liếcmắt một cái là không thể rời khỏi ngươi, cho dù ngươi có ngụy tạo dungmạo bình thường thì cũng không thể che giấu được khí chất, Liễu Vô Songvừa nhìn đã biết là tên mắt cao hơn đỉnh nhưng lại đối xử với ngươi rấtân cần tử tế là biết, nhưng ngươi là của ta, ta đương nhiên không chấpnhận người khác dùng ánh mắt mơ ước nhìn ngươi, cho nên ngày mai ngươidù không muốn cũng phải theo ta đi”

Bảo Bảo nhất thời kích động, nhịn không được đã thể hiện sự uy nghiệm khi nghị triều cùng Xà tộc, khỏa mỹ nhân chí cũng hiện ra cùng uynghiêm của nàng, phảng phất đánh vào lòng Thanh Liên, làm cho huyết mạch của hắn lưu động theo quang hoa kia, cảm giác không thể cãi lời nàng.Thanh Liên biết là do Bảo Bảo vô ý đã thúc giục huyết khế, mà hắn đã trở thành nô lệ của nàng cho nên theo bản năng mà không thể cãi lời nàng.

Cố gắng kiềm chế cảm giác, dịu dàng vuốt ve tay Bảo Bảo “ tiểu yêutinh, dấm chua thật không nhỏ a, ta chưa nói là không đi, ngươi kíchđộng cái gì? Ta còn lo lắng ánh mắt hắn nhìn ngươi kìa, sáng sớm mai,chúng ta sẽ cáo từ được không?”

” Thật sự? Thanh Liên, ngươi hiện tại rất tốt với ta, ta cảm giác như mình đang chìm trong mộng đẹp”, Bảo Bảo được hắn vuốt ve, tâm tình trởnên ổn định, thoải mái hơn.

Lòng của nàng bình thản thì tâm tình của Thanh Liên cũng ổn địnhtheo, làm cho hắn không khỏi âm thầm thở dài, trước kia hắn không tinlợi hại của huyết khế nhưng bây giờ mới biết, đúng là không thể kháng cự “ được rồi, đã nằm nhiều ngày rồi, thân hình cũng đã cứng hết, đứng lên đi, nên ăn cơm thôi, ngươi thích ăn cá không?”

Bảo Bảo nhìn hắn, ra sức gật đầu, rồi lập tức như chim khách líu ralíu ríu nói một hơi “ thích, nếu là Thanh Liên câu thì ta càng thíchhơn. Ta còn thích ăn thịt bò, ngải cây cỏ, quả hồng, còn có nhiều thứkhác nữa, sau này sẽ nói cho Thanh Liên nghe. Thịt động vật ăn rất ngonnhưng đáng tiếc Thanh Liên không ăn, cò có tiên tảng thịt bò phụ thân ta làm ăn cũng rất ngon, nương ta thích ăn nhất món này, ta cũng biết làm, nếu sau này Thanh Liên muốn thử thì ta sẽ làm cho ngươi ăn”

Thanh Liên nhìn nàng hoạt bát thì mỉm cười, lặng lẽ đem những lờinàng nói ghi vào lòng, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục trêu chọc nàng“ngươi có thể ăn nhiều như vậy nhưng cũng không thấy ngươi có mấy lạngthịt nha”

“Cái này gọi là thiên sinh lệ chất, là câu nương ta thường nói, thếnào, ngươi ghen tỵ sao?” Bảo Bảo trợn mắt đáp lại, tỏa ra sự phong tìnhkhó cưỡng lại, Thanh Liên thầm nghĩ cũng may là tiểu yêu tinh này sinhra ở Xà tộc, lại bị Bắc Dao Quang và Như Mặc quản lý nghiêm ngặt, nếusinh ra ở Hỏa Hồ tộc thì có lẽ toàn bộ giống đực trong tộc đều bị nàngbắt mất hồn. Quên đi, hắn coi như là vì sự an nguy và hạnh phúc củangười trong thiện hạ, từ nay về sau đành hi sinh cái tôi mà bảo trụ chohàng ngàn hàng vạn giống đực khác.

Thanh Liên âm thầm thở dài, còn Bảo Bảo thì hai mắt sáng rỡ nhìn hắn, cảm thấy thêm kiên định tình cảm của mình dành cho Thanh Liên, khôngngại hắn là kẻ tối mị lực, có thể câu dẫn toàn bộ nữ tử trong thiên hạ,nàng cũng nhất quyết chỉ cần mình hắn. Cái này có được gọi là phu thêthần giao cách cảm không?

“Là ta ghen tỵ được chưa”, Thanh Liên thực sự là không có biện phápvới nàng, một giây trước còn uy nghiêm như nữ hoàng, giây sau đã là mộtthiếu nữ hồn nhiên, hoạt bát, lúc này hắn đã hiểu được cảm giác khichứng kiến hôn lễ của Như Mặc, hiểu được cảm giác vừa sủng vừa yêu, vừagiận vừa bất đắc dĩ này là từ đâu mà đến.

Không biết có phải toàn bộ nữ nhân trên thế giớ này đều như thế,nhưng hắn biết là tiểu yêu tinh trong ngực hắn lúc này là đã hoàn toànnắm được hắn trong lòng bàn tay.

Vừa mới dứt lời, Bảo Bảo đã hôn hắn thật mạnh, sau đó là một vật tròn thơm ngát theo miệng của nàng đưa vào miệng hắn.

Thanh Liên còn chưa có phản ứng thì Bảo Bảo đã rút môi lại “ đạo hạnh của ta còn quá thấp, chưa luyện được bảo bối gì để đưa cho ngươi, phụthân và mẫu thân cũng không cho ta thứ gì quý giá để có thể dùng làm tín vật đính ước với ngươi, bảo bối trong tộc cũng không xứng với ngươi,cho nên ta chỉ có thể đem nội đan của ta cho ngươi”

Thanh Liên đang định lên tiếng thì Bảo Bảo đã lấy tay che lại “ ngươi đừng vội nói, hãy nghe ta nói hết đã. Ta biết nội đan của ta không cópháp lực gì, cho ngươi thì việc tu hành của ta không ảnh hưởng mà đốivới ngươi cũng không có tác dụng gì nhưng đây là vật duy nhất ta có thểđưa cho ngươi. Nếu có thể thì ta muốn giao trái tim mình cho ngươi, đáng tiếc trái tim nằm trong cơ thể ta, không có nó thì ta sẽ chết mà tamuốn vĩnh viễn sống bên cạnh ngươi, cho nên chỉ có thể đem nội đan đưacho ngươi, như vậy giống như bất cứ lúc nào ta cũng ở bên cạnh ngươi,đây là vật đính ước của ta, ngươi phải vĩnh viễn giữ lấy nó, đượckhông?”

Thanh Liên rốt cuộc nói không nên lời, còn có vật đính ước nào trân quý hơn.

Thanh Liên gắt gao ôm chặt nàng, gật gật đầu,” Hảo!”

Nàng vô tư như thế, thẳng thắng như thế, mà nội đan đối với một yêutinh thì giống như là sinh mạng nhưng nàng lại không chút do dự mà đưacho hắn, còn có gì để chứng minh sự chân tình của nàng hơn nữa?

Còn hắn lại gạt nàng chuyện huyết khế, Thanh Liên không khỏi cảm thấy mình có chút đê tiện, đang tính nói hết cho Bảo Bảo nghe thì ngoài cửatruyền đến tiếng bước chân.

Hắn không thể không để nàng lại trên giường, vừa mới buông màn thìhai nha đầu đã tiến vào, cung kính hành lễ “ tiểu thư, công tử, cơmchiều đã chuẩn bị xong, thiếu gia cho nô tỳ mời tiểu thư và công tử đidùng cơm”

“Đã biết, sẽ đến ngay”, Thanh Liên đành phải thu hồi ý định, xem ra đợi rời khỏi đây mới có thể nói cho Bảo Bảo nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.