Thanh Liên, kia, cái kia?” Liễu Vô Song lắp bắp một hồi cũng không nói được điều muốn nói.” Ân?” Thanh Liên ít nhiều cũng đã dự đoán hắn muốn nói gì, nhưng vẫn làm như không biết mà nhìn hắn.
Ánh mắt trong suốt mang theo sự khó hiểu làm cho Liễu Vô Song càngkhó nói hơn, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác như vậy, sao lúc nàynhìn thấy muội muội của Thanh Liên tâm tình lại kích động như vậy chứ?
Thanh Liên dùng ánh mắt tín nhiệm lại trong suốt như vậy nhìn hắn,làm hắn dù thế nào cũng không dám hỏi xem Bảo Bảo đã có hôn ước haychưa, tựa như nếu những lời này nói ra miệng thì sẽ có lỗi với sự tintưởng của hắn.
Cho nên ấp úng một hồi, Liễu Vô Song vẫn chua xót đem lời định nóinuốt trở lại vào bụng, chỉ lắc đầu đáp “ không, không có gì, chỉ muốnhỏi ngươi xem nhị muội có thích ăn cá hay không thôi”
Thanh Liên đương nhiên biết hắn lúc đầu định hỏi không phải là chuyện này nhưng cũng không truy vấn, chỉ gật đầu “ân, canh cá bổ thân, tốtcho thân thể của Bảo Bảo”
Xoay người, tiếp tục thả câu, nhưng cắp mắt kia không còn trong suốtnữa mà trở nên sâu thẳm, cuối cùng cũng tránh không khỏi, nếu Liễu VôSong thực sự hỏi thì hắn sẽ phải trả lời thế nào?
Hơn nữa câu hỏi của Liễu Vô Song cũng làm cho Thanh Liên giật mình,hắn đúng là không biết Bảo Bảo thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì,chỉ lo tính kế với nàng, làm cho nàng yêu mình nhiều hơn nhưng chưa từng chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-vuong-thanh-lien/1856319/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.