Vì nhận định như thế nên Bảo Bảo đương nhiên là không chịu ngồi trong xe ngựa chờ chết, nhìn hình ản hai người kia cỡi ngựa mà mắt, nàngquyết định mình cũng phải ra ngoài cỡi ngựa như bọn họ hoặc là ThanhLiên phải ngồi xe ngựa với nàng.
Liễu Vô Song nghĩ rằng nàng và Thanh Liên là thân huynh muội nhưngthực ra không phải vậy, hơn nữa nàng cũng không muốn làm muội muội củaThanh Liên, nàng phải làm thê tử của hắn. Hiện tại bị Liễu Vô Song độtnhiên chen ngang, mà nàng vốn thấy có quá ít thời gian ở bên cạnh ThanhLiên rồi, bây giờ nàng là muội muội thì không thể lúc nào nào cũng bámlấy ca ca, phải ra dáng một tiểu thư khuê các. Thiệt là phiền chết người a. Đối với một người hiếu động như Bảo Bảo thì đây còn khổ hơn là lấymạng của nàng nha.
Nhịn thêm được một ngày, cho đến lúc xe ngựa đi đến bên đại tửu lâukế bên một con sông thì dừng lại dùng bữa, sau đó mới bắt đầu dạo chơi,Thanh Liên vẫn ăn ít như trước, chỉ uống rượu, chỉ có Bảo Bảo biết rượuvào người hắn đã nhờ pháp lực mà biến thành nước.
Bảo Bảo thì không phải ăn kiêng, từ nhỏ nàng đã quen thuộc với lốisống của cha mẹ, tuy rằng mẹ nàng đã trở thành người bất tử nhưng vẫnkhông từ bỏ thói quen của con người, mỗi ngày đều ăn cơm ba bữa, đối với thân thể nửa người nửa rắn của nàng thì càng không có vấn đề gì, ăn hay không cũng không sao nhưng nhiều năm qua cũng đã nhiễm thói quen củamẹ, hơn nữa nhân gian nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-vuong-thanh-lien/1856312/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.