Tô Tứ thân thể mềm nhũn, ngã nhào vào chiếc ghế bên cạnh, trong nội tâm hoảng sợ:" Chuyện gì sảy ra vậy? Hay là quá cao hứng nên mệt mỏi?"
Hô Vương bên kia bị Tô Tứ lột sạch sẽ, ở chỗ kín thấp thoáng thấy cái đuôi to màu tím.
Tô Tứ nhìn qua mà khóc không ra nước mắt.
Giãy giụa muốn đứng dậy, lúc này âm thanh Hồ Vương vang lên:" Nương tử"
Âm thanh sáng lạng quẩn quanh trong phòng, tinh tế như trời xế chiều, ngọn nến trong phòng nhẹ nhàng run lên. Đào đâu ra một điểm buồn ngủ lười biếng?
Tô Tứ hít một ngụm kinh hãi.
Hồ Vương thân thể trần truồng bước đến gần Tô Tứ, cúi người dùng ngón trỏ ngả ngớn xoa xoa cằm y, cười tà mị nói:" Nương tử tiểu mỹ nhân, ngươi có phải hay không đang cảm thây toàn thân vô lực, đầu lưỡi run lên? Phải hay không cảm thấy toàn thân nóng ran, muốn cởi hết quần áo?"
Tô Tứ mặt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
Nhưng chết cũng phải chết cho minh bạch, để lấy lại tỉnh tái, y cắn đầu lưỡi, hỏi:" Ngươi rõ ràng ngửi phải mùi hương, cũng uống rượu có mị dược, như thế nào vẫn không sao?"
Hồ Vương quay người nhàn nhã ngồi lên ghế, vắt chân, cầm chén sứ vừa mới uống rượu, xoa nhẹ lên miệng chén, nhìn ngắm rượu bên trong, thời gian dần dần trôi.
Cả buổi sau mới mở miệng: "Nương tử chưa bao giờ thích đốt hương, hôm nay thế nào lại phá lệ đốt Nhãn Nhi Mị.”
Nhãn Nhi Mị là mị dược có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-vuong-don-dau/2382477/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.