Đường xa gập ghềnh đá sỏi, xe ngựa tuy xa hoa nhưng bởi đi cấp tốc nên bên trong rung lắc dữ dội. Khuynh Mị Dẫn nằm trên đệm gấm nhíu mày tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, mạch đập mỏng manh. Thân thể nàng, ngày càng như chiếc đèn cạn dầu, dần dần hiu hắt, cho đến khi tắt lịm.
Mệt mỏi quờ tay tìm kiếm, nàng vẫn biết mình không thể sống lâu được nữa, nhưng vẫn cố gắng cầm cự vì Hoa Thiên Quốc, nàng là nữ vương, là trụ cột đất nước. Trách nhiệm nặng nề không thể để quốc gia rơi vào tay bọn người Trình Hạo!
- Đừng tìm nữa, thứ này không còn tác dụng, nó chỉ khiến tỷ càng chóng chết hơn thôi!
Khuynh Mị Dẫn mở bừng mắt. Cảnh giác nhìn người vừa nói. Bạch Phấn Điệp dửng dưng ở bên cạnh nhìn nàng, trên tay cầm một lọ gốm in hoa văn sặc sỡ, mắt nàng ta hun hút hững hờ nhìn dược của Mị Dẫn không chút cảm xúc.
- Tiểu muội muội, đem thuốc trả cho ta.
Khuynh Mị Dẫn cả người yếu nhược, cố gắng nhoài đến lấy lại lọ thuốc, nhưng Phấn Điệp nhanh tay vất nó ra ngoài cửa sổ, Khuynh Mị Dẫn tức giận, nàng trừng mắt nhìn theo, nói:
- Muội...
- Ta nói rồi, thứ thuốc ấy không còn tác dụng! Tỷ dùng độc dược lão hóa để chống lại hồi xuân? Cách này cũng thông minh nhưng chỉ có thể đối phó qua ngày, không diệt độc triệt để, hơn nữa tỷ dùng liều lượng quá nhiều, quá lâu, hiện tại cơ thể đã nhờn với độc, nên dược này giờ đây vô tác dụng!
Bạch Phấn Điệp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-nu-than/6375/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.