*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp đại sư huynh có ý mời tiểu điện hạ và Quân Kiếm Vũ lưu lại Tiêu Dao lâu một chút. Ôn lại chuyện xưa, hay đúng ra là lâu ngày quanh quẩn trên đỉnh núi trông đại điện không được đi ra ngoài đâm ra thèm hơi người nói chuyện.
- Sư phụ cũng thật là, mang tiếng ra ngoài tìm đại sư bá nhưng thực chất là rong chơi cả mấy trăm năm, quăng cho ta cái đại điện u ám lạnh lẽo này, Dẫn muội không biết đó thôi, đại sư huynh ở đây lâu ngày không khác gì bị giam lỏng, ngoại trừ cơm ba bữa, lấy sách mà tiêu khiển, tự mình đánh cờ, tự kỷ một mình, hiếm lắm mới có sư huynh đệ đến thăm, bọn họ đều bận rộn tu luyện quanh núi...
- Mấy trăm năm một mình trông giữ nơi này? Đại sư huynh hẳn rất cô đơn?
- Hửm? Không hẳn là có một mình, vẫn còn một người nữa, mà thôi đi, kẻ đó có cũng như không!
Diệp Thái Quảng thở dài ngao ngán, nhìn về Bạch Thần Điện cô quạnh đằng xa. Khuynh Mị Dẫn nghe vậy liền có hứng thú, nàng hỏi:
- Diệp sư huynh, còn có người sống ở đó sao? Là ai vậy?
- Khuynh Dẫn, muội còn nhớ không? Đại sư bá năm đó xuất cốc vội vàng lên đường về Lãnh Quốc chịu tang cha, lúc trở về liền dẫn theo một đứa nhỏ, thần thần bí bí, khí tức u ám, chỉ biết tên nàng là Bạch Phấn Điệp
- Bạch Phấn Điệp?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-nu-than/6373/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.