*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian ở Hoa Cung không nhanh không chậm dần dần trôi. Quân Kiếm Vũ cũng quen việc ngày ngày hộ tống nàng từ Hoa Cung đến Thiên Hoa Điện thượng triều, bãi triều lại về Hoa Cung, rảnh rỗi nàng lại dẫn theo hắn vào Hoa Uyển. Chỉ dẫn các kỳ hoa dị thảo, dạy cho y pháp công, tiên thuật,...
Kiếm Vũ có ngón đàn tranh, y không biết từ đâu mà học được, ý thức mơ hồ từ khi chạm vào dây đàn, ngón tay cứ vô tình mà gảy, giai điệu thánh thót như vọng về một phần ký ức bị lãng quên.
Kiếm Vũ vì muốn nhớ, mà gảy đàn thật nhiều, tiểu điện hạ thích mê tiếng đàn của y. Nàng thường thường ngồi cạnh, hoặc vắt vẻo trên cành cây nào đó, lẳng lặng thưởng thức tiếng đàn của y.
- Kiếm Vũ, khanh rất thích đàn tranh sao?
-... Có lẽ trước đây thần từng thích nó.
- Vậy còn bây giờ?
-...
Quân Kiếm Vũ trầm ngâm nghiêng đầu một lúc, sau đó y mỉm cười, nhìn tiểu điện hạ trong mắt loang loáng ánh nắng mặt trời lặn, đang mở to nhìn y dò hỏi. Nàng ấy bình thường chỉ đặc biệt tỏ ra tò mò với y, cũng chỉ lộ ra vẻ ngây thơ vô hại này trước mặt y, rõ ràng nàng là người dẫn dắt y, nhưng lúc nào cũng tỏ ra là người cần được bảo hộ.
- Bây giờ cũng vẫn thích.
- Ta thích thổi tiêu.
Tiểu điện hạ ngẫm nghĩ một hồi, tự nói như vậy rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-nu-than/6371/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.