“Nàng Dương Lạc kia, ngồi xe cùng cữu phụ thì có can hệ gì sao?”
Đông Hải vương cất lời, nói đến đây sắc mặt càng thêm trầm trọng.
“Muội có nghe cái lời đồn hoang đường kia chưa, nói rằng nàng ta—”
Hắn chưa kịp nói hết, đã bị Bình Thành công chúa cắt ngang bằng một tiếng “Ca ca.”
“Thuở ấy, Định An Công từng nói rõ trước mặt phụ hoàng cùng mẫu hậu rồi, nàng là ngoại tôn nữ của nhị thúc ông ấy.” Bình Thành công chúa nói, giọng lạnh mà nghiêm, rồi lại mỉm cười, “Chẳng lẽ thân phận của chính con cháu nhà mình, lại để kẻ ngoài định đoạt?”
Ngẫm lại cũng phải, Đông Hải vương khẽ gật đầu.
“Từ sau khi án Bạch Mã trấn bị vạch trần, những chuyện hoang đường liên tiếp xảy ra — khi thì huyết thư, khi lại kẻ chết sống lại.” Bình Thành công chúa nói tiếp, “Nay lại đồn rằng Dương Lạc là người sống sót của Bạch Mã trấn… thật giả ai mà biết được? Trước kia nàng từng giả danh Liễu Thiền, nói dối thành quen rồi.”
Nói tới đây, nàng lại khẽ bật cười.
“Tính nàng ngông cuồng, ca ca cũng biết, vì một danh phận đệ tử tế tử mà dám nghịch lại mẫu hậu. Nay nếu vì án Bạch Mã trấn, e rằng lại mạo phạm phụ hoàng mất.”
Đông Hải vương chợt hiểu ra, liền bật dậy:
“Muội nói là lời đồn này do chính nàng bịa ra?”
Bình Thành công chúa đáp:
“Ta không nói vậy, chỉ nói lời nàng không thể tin, mà những lời đồn về nàng cũng chẳng đáng tin.”
Nhưng Đông Hải vương đã chẳng còn nghe lọt tai. Hắn vỗ mạnh lên bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158445/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.