“Đây là món quà bất ngờ trẫm dành cho Hầu gia……”
“Bệ hạ, đại tướng quân đang trấn giữ biên cương, không có thánh chỉ thì không được tự ý hồi kinh, sao Người có thể coi thường phép nước như thế! Sài Độ, ngươi tự ý rời chức, tội ấy thật không nhỏ!”
“Phụ thân, nhi tử không phải tự ý rời chức, mà là phụng mệnh hộ tống Huyền Thiết đao về kinh.”
“Các ngươi……”
“Hầu gia, vì sự yên ổn nơi biên giới, nhị công tử đã năm năm chưa được về nhà. Năm nay lại đúng dịp thọ của Hầu gia, trẫm muốn nhân dịp này để người nhà sum họp.”
“Phụ thân, là nhi tử nhớ phụ thân mẫu thân, liền dâng thư lên bệ hạ, thổ lộ nỗi lòng. Là bệ hạ đặc biệt nghĩ ra cách này, xin phụ thân chớ trách. Nhi tử biết nếu nói trước, phụ thân tất sẽ không đồng ý.”
Sài Độ đột ngột xuất hiện, dâng lên bảo đao, nhưng Nghi Xuân Hầu chẳng những không vui, trái lại giận dữ. Trong điện tức thì lặng đi, khách khứa đều nghe rõ lời đối thoại giữa hoàng đế, Nghi Xuân Hầu và Sài Độ, liền hiểu rõ ngọn ngành.
Sài Độ là đại tướng giữ biên, quả thực không được tự tiện hồi kinh.
Nhưng thân phận của hắn khác với các tướng soái bình thường — là người nhà, chỉ cần hoàng đế gật đầu, dù chưa qua triều nghị cũng chẳng phải chuyện lớn.
Vì vậy có mấy vị lão thần đứng ra khuyên giải:
“Hầu gia chớ giận, hôm nay là ngày đại hỷ.”
Hoàng đế cũng lên tiếng hòa giải:
“Hầu gia, trẫm lệnh cho Sài tướng quân hộ tống thanh đao, nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158438/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.