Khi nghe hai tiếng “công chúa” thốt ra từ miệng Chu Vân Tiêu, Dương Lạc quả thật có chút kinh ngạc.
Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc không phải là việc Chu Vân Tiêu biết thân phận thật của nàng — bởi chuyện ấy, hắn hẳn đã sớm tường tận. Nếu không, kiếp trước làm sao có thể sắp đặt chu toàn đến vậy? Điều khiến nàng sững sờ chính là — Chu Vân Tiêu lại dám thẳng thắn nói ra điều đó trước mặt nàng.
Kiếp trước, hắn chưa từng nói thế… hoặc cũng có thể là hắn từng nói, nhưng không phải nói với “Dương Lạc”, mà là với nàng khi còn khoác thân phận của một tỳ nữ.
“Chu thế tử.” – Dương Lạc lạnh giọng, khóe môi hiện nụ cười châm biếm – “Thánh thượng đã đích thân đến Quốc học viện để làm sáng tỏ thân phận cho tiểu thư nhà ta.”
Nàng dõi ánh mắt sắc lạnh về phía hắn.
“Ngươi đem chuyện tiểu thư ta ở hành cung, ngồi xe ngự giá mà đem ra trêu chọc, gọi là ‘công chúa’ — ấy là bất kính với bệ hạ.”
“Cho dù tiểu thư ta khoan dung độ lượng, thì hoàng thượng cũng tuyệt đối không dung tha ngươi.”
Nói xong, nàng hất tay áo, toan bước lướt qua hắn.
Chu Vân Tiêu đưa tay giữ nàng lại.
“Ta không hề lấy lời ấy làm trò đùa.” – hắn nhìn thẳng vào nàng, giọng trầm thấp – “Nghi Xuân Hầu đã nói với ta về thân thế của Dương tiểu thư.”
Dương Lạc khựng lại, kinh ngạc đến quên cả gạt tay hắn ra.
Hóa ra… là Nghi Xuân Hầu nói cho hắn biết.
“Thì ra là ông ta.” – nàng bật cười lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158429/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.