Khi Vương Tại Điền đưa Hoàng đế cùng Dương tiểu thư trở lại học đường, Lăng Ngư không đi theo nữa.
Một là vì đã lỡ mất không ít thời gian học tập; hai là trong lòng hắn dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Dưới mái hiên, chiếc mộc ngư treo kia bị gió lớn thổi làm quay tít, phát ra tiếng lách cách. Lăng Ngư đẩy cửa bước vào, căn phòng vốn đã lộn xộn nay lại càng ngổn ngang — giấy tờ, thư quyển rơi đầy đất. Vệ Kiểu nằm giữa đống hỗn độn ấy, đầu và người phủ toàn sách, dường như đang ngủ.
“Vệ Kiểu!”
Lăng Ngư khẽ quát, vội vàng không kéo hắn dậy mà trước tiên cúi xuống nhặt những tờ giấy tán loạn. Khi thấy trên mặt giấy chi chít chữ viết tay, hắn mới nhẹ nhõm thở ra.
Hắn nhanh tay thu lại toàn bộ những quyển sách và giấy rơi vãi trên người Vệ Kiểu.
“Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
“Đừng ỷ bệnh mà làm càn.”
Vệ Kiểu lười nhác nằm đó nói:
“Bệnh đâu chỉ có mình ta. Nhìn đám đệ tử mà tiên sinh thu nhận — kẻ thì làm quan mà tầm thường, kẻ thì lang bạt khắp thiên hạ, ngươi thì chỉ biết ôm sách, giờ lại thêm một kẻ nói dối không chớp mắt. Thật náo nhiệt.”
Hắn vừa nói, vừa cầm quyển sách trên người, dùng cánh tay chưa bị thương mà vung lên soạt một cái.
“Lần trước ta bắt gặp một gã, nói chuyện đạo lý gì ‘thượng đức vô đức’, toàn lời quàng xiên, lại bảo là do tiên sinh giảng. Lúc đó ta đáng ra nên giữ hắn lại, dâng cho tiên sinh làm môn sinh, thế thì càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158427/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.