“Tiểu thư nhà ta trông nom Vệ đô úy, bệ hạ quan tâm đến thương thế của Vệ đô úy, nên cho ta đến hồi đáp.”
Dương Lạc lên tiếng giải thích với Bình Thành công chúa.
Ý niệm vừa kỳ quái vừa nực cười thoáng hiện qua, Bình Thành công chúa cũng đã đoán được nguyên do.
“Vết thương của Vệ Kiểu thế nào rồi?” nàng hỏi.
Hôm ấy tại bãi săn, nàng đến muộn, rồi lại bị gọi đi tra hỏi tình hình, chỉ biết rằng Vệ Kiểu vì khống chế ngựa chứng mà trúng tiễn, sau đó liền theo hoàng thượng cùng hoàng hậu hồi cung, nàng vẫn chưa có dịp tự mình đến xem.
“Tiễn đã được rút ra, nhưng phải điều dưỡng cẩn thận, nếu không cánh tay ấy sẽ phế đi.” Dương Lạc đáp.
protected text
“Trong cung ta có sơn trân ngoại tổ phụ tặng.” Bình Thành công chúa nói, liền phân phó cung nữ:
“Ngươi đưa A Sanh đi lấy, để nàng mang đến cho Vệ Kiểu.”
Cung nữ kia vâng một tiếng, ánh mắt mang theo mấy phần ngạo mạn, chỉ khẽ hất cằm về phía Dương Lạc rồi quay người đi.
Nhưng Dương Lạc không bước theo.
Bình Thành công chúa thoáng ngẩn ra, nhìn chằm chằm nha hoàn kia…
“Công chúa điện hạ, mau vào thôi.” Đại thái giám vội thúc giục, “Bệ hạ đang chờ ngài.”
Nói rồi lại dặn dò bọn nội thị:
“Đi xem còn thứ gì cần mang theo, để A Sanh cô nương cùng đưa đi.”
Đám nội thị đáp rối rít, không đâu vào đâu.
Đại thái giám lại một lần nữa thúc giục: “Công chúa, xin mời vào.”
Bình Thành công chúa liếc cung nữ, ý bảo nàng tự đi lấy, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158421/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.