Quả thực khó mà tránh kịp.
Nhưng là nàng khó tránh, chứ không phải Vệ Kiểu.
Nàng ở phía trước, Vệ Kiểu ở phía sau, thân thủ của Vệ Kiểu cũng chẳng kém gì nàng, mũi nỏ ấy sao có thể bắn trúng hắn được.
Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc tên nỏ ập tới, Vệ Kiểu lại đem nàng chắn ở sau lưng hắn.
Mạc Tranh lại trở mình một lần.
Chữ “chắn” e là chưa đúng.
Vệ Kiểu là muốn đẩy nàng ngã khỏi ngựa, chỉ là vừa khéo để nàng tránh thoát, còn chính hắn lại trúng một mũi.
Mạc Tranh thở hắt ra, ừ, hẳn là vậy.
Song giây lát sau, nàng ngồi dậy, khẽ cười.
Sự tình vốn thế nào thì là thế ấy, nàng không thể bởi vì ngoài ý muốn mà không tin, không nhận, rồi lại tự mình suy đoán bừa bãi.
Vệ Kiểu thân thủ hơn nàng, hắn ở phía sau nàng, Vệ Kiểu tuy là kẻ điên, nhưng tuyệt chẳng phải kẻ ngu.
Cho nên sự thật chính là —— Vệ Kiểu vì nàng mà đỡ một mũi tên.
Mạc Tranh vén màn, bước xuống giường.
“A Sanh! A Sanh——”
“Người đâu! Người đâu——”
Theo tiếng gọi của “Dương tiểu thư”, gian cung thất vốn tĩnh mịch lập tức náo động.
Rất nhanh, tiếng ồn ấy lan sang một gian cung thất khác.
Nơi này có nhiều thái y hơn, nhưng lại không ồn ào như nơi tiểu thư họ Sài, cũng chẳng yên lặng như nơi Dương tiểu thư ở.
Chỉ là mùi máu tanh tràn ngập, sắc mặt thái y ai nấy đều căng thẳng.
Nghe bên ngoài huyên náo, bọn họ thoáng lộ vẻ khó chịu.
“Chuyện gì thế? Sắp nhổ tên rồi, ngoài kia còn ầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158413/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.