“Sư huynh!”
Mạc Tranh bước vào tiền sảnh, trông thấy thanh niên đang ngồi trong đó, mừng rỡ cất tiếng gọi.
Phu thê Định An Công thì vừa bị câu nói của Vệ Kiểu dọa cho suýt ngất, hận không thể lập tức đuổi hắn ra ngoài, nhưng lại không dám, cũng chẳng thể đuổi.
Phu nhân Định An Công chỉ còn cách đích thân đi gọi “Dương Lạc” tới, định bụng nhân cơ hội dặn dò: “A Lạc, tuyệt đối không thể đi! Nguy hiểm lắm! Cả nhà ta ai cũng không đi, con một thân cô độc lấy ai nương tựa? Con lại còn đang trong thời kỳ chịu tang, mẫu thân dưới suối vàng chưa thể nhắm mắt, há có thể đi vui chơi?” vân vân.
“Dương Lạc” dạ dạ vâng vâng rồi bước vào tiền sảnh.
“Sư muội!” Vệ Kiểu cũng nhiệt tình hô lên, “thật đúng là một ngày không gặp như cách ba thu!”
Phu thê Định An Công nhìn cảnh ấy, thần sắc phức tạp. Sư huynh sư muội quen thuộc đến thế ư? Ừm, nói quen, quả thật rất quen —— lúc Dương Lạc mới bước vào phủ, Vệ Kiểu đã có mặt, mà trước khi vào phủ, hai người cũng từng giao thủ.
Nhưng mà, một ngày không gặp? Gần đây chẳng phải vẫn luôn bị giam trong phủ sao……
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe giọng “Dương Lạc” vang lên:
“Diễn Vũ yến?” Mạc Tranh hiếu kỳ hỏi, “đã gọi là diễn võ, tất nhiên là đao thương binh khí, cưỡi ngựa bắn tên. Sư phụ là bậc đọc sách, đến đó làm gì?”
Vệ Kiểu nhướn mày: “Sư muội, muội xem thường sư phụ rồi chăng? Quân tử có lục nghệ, sư phụ là quân tử trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5158403/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.