Ký Dĩnh đi đi lại lại trong gian phòng hẹp.
Hắn lắng tai, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Nhưng hắn thừa hiểu, ngay lúc này bản thân đang ở ngay giữa khu Đông Thị phồn hoa nhất kinh thành.
Cách nhà hắn chẳng qua chỉ hai con phố.
Gần năm mới, người trên phố càng thêm đông, quan sai binh vệ tuần tra càng thêm dày đặc.
Thế nhưng hắn chẳng hề kêu cứu, cũng chẳng hề liều mạng chạy ra ngoài…
Từ khi rơi vào tay bọn người này, sau vô số lần thử nghiệm thất bại, Ký Dĩnh đã biết rõ: hắn không thể thoát.
Cánh cửa mật thất khép kín bỗng bị đẩy ra, một nam tử mặt mũi ngang dọc vết sẹo, tay bưng một chén nước đi vào.
“Ký đại nhân không đọc sách nữa sao?” Hắn trông thấy Ký Dĩnh đang đứng, cau mày nói, ánh mắt lại liếc qua cuốn sách đặt trên án. “Quyển này đã xem xong rồi à? Ta lại mang quyển khác đến, đại nhân muốn xem gì?”
Bọn giặc cướp này, ngay từ ngày đầu giam hắn đã đưa sách đến.
Đọc xong, lại đổi cho quyển mới, thậm chí còn chuẩn bị bút mực nghiên giấy.
“Ký đại nhân nếu buồn bực thì cứ làm thơ viết văn giải khuây.”
Ký Dĩnh thấy nực cười vô cùng. Giặc cướp gì mà còn lo cho tù nhân đọc sách viết chữ? Ban đầu hắn chẳng buồn động đến sách, ngược lại còn bị bọn chúng chế nhạo.
“Lão già này đọc sách không được rồi.”
“Tâm thần bất định, gặp chút biến cố liền chẳng đọc nổi.”
“Nào có giống công tử nhà ta, năm đó bị giam nửa năm, sách đọc xong chồng cao hơn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5150393/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.