“Ngươi chẳng phải nói không đi sao?”
Ngồi trong xe ngựa, Dương Lạc nhìn Dương Huệ, chau mày hỏi.
Thiệp mời của Tần Oánh được gửi đến phủ Định An Công, mời tiểu thư Dương gia, tất nhiên cũng không thể bỏ qua Dương Huệ.
Nhưng sáng nay Dương Huệ còn bảo sẽ không đi, vậy mà đến buổi trưa, khi xe ngựa khởi hành, nàng lại mặt mày khó chịu mà bước lên.
Nghe tỳ nữ hỏi, Dương Huệ hừ một tiếng:
“Ta là đi để trông chừng các ngươi, kẻo các ngươi ra ngoài lại ngạo mạn vô lễ.”
Nàng vốn dĩ chẳng muốn đi, học hành đã khổ cực, đến khi nghỉ lễ thì chẳng muốn bước chân ra khỏi cửa. Nhưng mẫu thân lại ép buộc, bảo nàng phải dự.
Còn căn dặn:
“Con phải trông chừng nàng thật kỹ, đừng để nàng ta ra ngoài nói càn nói bậy.”
Thậm chí còn dặn mang thêm người, nếu nàng lỡ miệng sinh chuyện thì lập tức lôi về.
“Ngộ nhỡ nàng ta gây họa, thì cũng liên lụy đến con.”
Cũng đúng, nghĩ lại mấy lần trước, mỗi khi hai người kia gây phiền toái, chính nàng cũng bị vạ lây, còn chỗ tốt thì chẳng bao giờ tới lượt.
Dương Lạc mỉm cười:
“Vậy bọn ta xin kính nhờ Huệ tiểu thư chỉ giáo.” Nói xong liền nhìn ra ngoài cửa xe, cất tiếng bảo dừng.
Dương Huệ bất ngờ, bị hất ngã về phía trước.
“Ngươi làm gì vậy?” nàng ta kêu lên.
Mạc Tranh khẽ cười:
“Ta bảo nàng ấy đi đón Liễu tiểu thư.”
Dương Huệ thấy Dương Lạc vén rèm bước xuống, bên cạnh là một con hẻm nhỏ, bèn bĩu môi:
protected text
Lời vừa dứt, Mạc Tranh đã khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5150387/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.