“Vốn dĩ ta phải chết trong tay Triệu Đàm, nhưng hắn bỏ trốn, còn ta được mấy gã nội thị ôm chạy thoát.”
“Vì cầu sống, bọn nội thị đem thân phận của ta tiết lộ cho một số quyền quý. Bọn họ thu lưu ta, coi như giữ trong tay một món kỳ hàng.”
“Cứ thế, ta bị chuyển giao qua tay nhiều người. Thiên hạ ngày càng yên bình, tân triều đã vững, kẻ ôm dã tâm lần lượt bị diệt. Nhân cơ hội ấy, ta thoát khỏi sự khống chế.”
“Nhưng, với thân phận này không thể lộ ra ánh sáng, ta đành ẩn vào núi rừng, làm thợ săn.”
“Thế nhưng, bao năm qua vẫn có kẻ chưa từng bỏ ý định truy tìm ta, muốn mượn danh nghĩa của ta để đồ bá thiên hạ.”
Thiên hạ nay đã có tân triều, hoàng đế ngồi vững ngai vàng. Nếu lúc này có kẻ tranh đoạt giang sơn, tất nhiên sẽ bị coi là loạn thần tặc tử.
Nhưng tiền triều cũng chỉ mới cách đây hơn mười năm. Người còn sống hôm nay đều từng là thần dân Đại Chu. Vì tiền triều mà phản tân triều, thì không gọi là loạn thần, mà có thể khoác danh trung thần.
Dương Lạc đã hiểu, nhìn Mạc Tranh:
“Cho nên, kiếp trước ngươi…”
Mạc Tranh cau mày:
“Kiếp trước ta nhất định là bị lợi dụng. Tuy ta không biết tương lai sẽ xảy ra thế nào, nhưng ta và đồng bạn chưa từng nghĩ đến việc phục quốc, cũng không hề muốn công thành chiếm đất, hại đến bách tính.”
Nàng nói xong, ngước mắt nhìn Dương Lạc.
“Có lẽ lời này ngươi không tin, nhưng…”
Dương Lạc ngắt lời:
“Ta tin.”
Điều này khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5150382/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.