“Ngươi tối qua lại không ngủ ngon sao?”
Tan học, Dương Lạc cùng Mạc Tranh sóng vai đi, chăm chú nhìn sắc mặt nàng, khẽ hỏi.
Tuy rằng đã chợp mắt một lát trong Tàng Thư Các, nhưng vẫn khó che giấu được vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt.
Mạc Tranh thở dài: “Đêm qua Vệ Kiểu lại tới.”
Dương Lạc kinh ngạc: “Hắn đến tìm ngươi làm gì?”
Mạc Tranh nói: “Đến ngủ.”
Dương Lạc sững sờ, cái gì? Mạc Tranh bèn kể lại chuyện tối qua cho nàng nghe.
Vệ Kiểu ở trên giả sơn nằm ngủ, bất kể là giả ngủ hay thật sự chợp mắt, hắn cũng không nói lời nào, không động đậy, khiến nàng đi cũng chẳng phải, ở lại cũng không yên. Cuối cùng, nàng cũng nằm trong giả sơn, nửa tỉnh nửa mê, mãi cho tới khi trời hửng sáng Vệ Kiểu rời đi, nàng mới quay về, coi như một đêm chẳng được chợp mắt.
“Cái kẻ điên này, rõ ràng cố ý hành hạ ngươi.” Dương Lạc thấp giọng nói, lại cau mày, “Đã nói rõ thân phận thật với hắn rồi, mẫu thân bị hại, ngươi bị ám sát, cữu phụ cũng có dị thường, những việc đó hắn đều tận mắt thấy. Còn có gì đáng để hắn cứ bám riết không buông nữa?”
Đa phần là vì trong lòng Vệ Kiểu vẫn còn vướng mắc vụ án Tưởng Vọng Xuân ở Triệu huyện.
Xét đến việc nàng từng xuất hiện ở Triệu huyện, tuy giờ đã có lời giải thích hợp lý, song lại không đủ khiến hắn hoàn toàn tin phục. Trực giác thúc giục hắn tiếp tục dõi theo nàng…
Dù sao, nàng quả thực còn giấu đi một tầng thân phận.
Mạc Tranh bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5150371/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.