“Chuyện này thì có liên quan gì đến ta, tại sao lại bắt ta đi nữa?”
Dương Huệ gào lên the thé, giãy giụa muốn thoát khỏi tay cung phụ đang kéo giữ.
Phía bên kia, Liễu Thiền cũng bị bắt lại. Nàng không hề kêu khóc giãy giụa, chỉ cắn chặt môi, mặt trắng bệch, đáp nhỏ một câu:
“Bởi vì chúng ta mang họ Dương…”
Cung phụ mặt lạnh như sắt:
“Đúng vậy, các ngươi đều là tiểu thư Dương gia. Xin đừng tùy tiện hành động.”
Nói rồi không cho phân bua, liền ra hiệu cho người trói chặt Dương Huệ, ánh mắt mang theo cảnh cáo.
“Nếu Dương tiểu thư muốn giữ thể diện, thì đừng động nữa.”
Dương Huệ vừa tủi thân vừa sợ hãi, nhìn vẻ mặt u ám của cung phụ, rồi nhìn đám cấm vệ cầm binh khí đứng chặn khắp học đường, rốt cuộc không dám giãy nữa, nước mắt trào ra.
Đáng sợ quá.
Con tiện tỳ thôn quê chết tiệt kia lại làm Bình Thành công chúa bị thương trên mặt, gây ra đại họa kinh thiên, giờ liên lụy đến nàng rồi!
Bình Thành công chúa đã được đỡ đi ngay lập tức, Vu Dương công chúa và Nam Cung công chúa cũng được mời sang phòng nghỉ. Còn kẻ gây ra đại họa kia thì đã bị áp giải, giữ chặt canh phòng.
Trên nền đất vương vãi giấy bút màu sắc, loang lổ vệt đỏ đen, chẳng phân nổi là máu hay mực…
“Các ngươi… đừng sợ.”
Nghe có người khẽ nói, Dương Huệ quay đầu, hóa ra là “Liễu Thiền”.
Những tiểu thư khác đều tránh sang bên kia, chen chúc một chỗ, mặt mày tái nhợt lo sợ, có người còn rưng rưng khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5080826/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.