Bốn bề bọn Thêu Y đều bật cười ha hả.
“Đô úy nói phải lắm.”
“Một đám hoặc là công hầu quyền quý, hoặc là thế gia hoàng thân, nào ngờ ngoài mạnh trong yếu, bị tịch thu gia sản, tra xét tội lỗi, đến mắng đô úy một câu cũng không dám.”
“Ấy là vì trong lòng họ vốn đã chột dạ.”
“Ôi, vẫn là ta chưa làm đủ mà thôi.”
Ngoài kia giọng nói quái gở truyền vào trong trướng, Vệ Tự có trùm chặt áo choàng lên đầu cũng chẳng ngăn nổi, tức tối hất ra ngồi dậy.
“Phiền chết mất, một đêm không chịu ngủ, trời vừa sáng lại ồn ào như thế.” Hắn ghìm giọng, giận dữ nói.
Trong trướng đốt lò than, nhưng vẫn chẳng ấm bằng lửa trại bên ngoài. Vệ Thất gia cùng hai người khác quấn chặt áo choàng, cả đêm cũng chẳng ngủ yên.
“Rõ ràng phía trước có dịch quán, hắn chê chỗ sơ sài không chịu ở, thế này ngủ giữa đồng hoang lại thành xa hoa chắc?” Vệ Tự đã mở miệng thì nhịn không nổi, tiếp tục hậm hực.
Tất nhiên, hắn vẫn hạ giọng.
“… Hắn rõ ràng là cố ý dằn vặt chúng ta.”
Vệ Thất gia nhắm mắt, thấp giọng đáp: “Cũng từng cho chúng ta ở chỗ xa hoa rồi đấy thôi, nha môn châu phủ, danh viên thế gia đại tộc.”
Vệ Tự kéo áo choàng, nhích lại gần Vệ Thất gia: “Đó cũng là mượn danh Đại tướng quân, làm ô uế danh tiếng của Đại tướng quân, chẳng phải vì chúng ta, vốn là tâm thuật bất chính.”
Nghĩ tới ánh mắt đám thế gia đại tộc cùng quan viên châu phủ nhìn bọn họ, Vệ Tự chỉ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5080820/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.