Đêm tối phủ khắp đất trời.
Trên con phố ngoài ngõ nhỏ, đội binh tuần thành dậm chân bước đều đi qua.
Sau mấy ngày liên tiếp tra xét, đã không còn phát hiện tàn dư họ Tôn, sinh hoạt thường nhật cũng dần khôi phục.
Trong ngõ nhỏ, vang lên tiếng bổ củi, chặt thịt, hương thơm theo gió lạnh mùa đông lan tỏa khắp nơi.
“Ra ngoài có an toàn không?” Trương Thịnh Hữu thấp giọng hỏi, mắt liếc nhìn cửa viện.
Mạc Tranh đang ngồi trước bếp lửa:
“Vệ Kiểu không còn ở kinh thành, những kẻ khác dù có để mắt đến phủ Định An Công cùng chỗ này cũng chẳng đáng ngại, bọn họ không thể phát hiện ta.”
“Tin tức nói Vệ Kiểu đi tiễn người nhà Vệ gia rồi. Như vậy xem ra, lời công tử đã nói trước kia hắn quả thực tin rồi.” Đào Hoa tiếp lời.
Công tử nói chuyện lớp lang chặt chẽ, có lý có lẽ, Vệ Kiểu tin cũng chẳng có gì lạ.
Lạ là ở chỗ…
“Hắn vì sao còn che giấu chuyện công tử giết người? Đây là có ý gì?”
Giờ đây, tất cả mọi người đều cho rằng hung đồ là do Vệ Kiểu cùng đám Thêu Y giết chết.
Dẫu Vệ Kiểu vội vã rời kinh, cũng không đến nỗi không có cơ hội bẩm báo với quan phủ, thậm chí là tấu trình Hoàng đế.
Cho nên, rõ ràng là Vệ Kiểu không định nói ra.
“Tại sao hắn lại đối xử với công tử tốt như vậy?”
Đào Hoa lúng túng, chẳng tìm được lời nào thích hợp hơn để hình dung.
Công tử vốn đã dự tính không còn giấu giếm việc mình có võ công sát nhân. Thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5080813/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.