Xe ngựa từ cửa Tây đi thẳng vào nội viện Định An Công phủ.
Một đám tỳ nữ, gia nhân đã sớm đứng chờ ngoài nhị môn. Đợi Dương Huệ xuống xe, liền đồng loạt hành lễ:
“Chúc mừng tiểu thư đi học trở về.”
Lời còn chưa dứt, Dương Huệ đã hét toáng một tiếng, vung túi sách ném tới:
“Câm miệng!”
Đám tỳ nữ gia nhân sợ hãi ngơ ngác. Sao lại thế này? Buổi sáng còn vui vẻ hớn hở, hơn nữa hôm nay vốn không phải đi khảo thí, cũng chẳng lo bị loại. Sao vừa trở về đã bực dọc thế kia? “Má mẫu!”
Dương Huệ vừa gọi vừa chạy vào. Lúc ấy, phu nhân Định An Công đang nằm trên ghế dựa, nghe tỳ nữ gảy đàn ca hát.
Tuy có chút trắc trở, nhưng sau khi ép Định An Công đi tìm Nghi Xuân hầu tranh cãi một phen, con gái bà rốt cuộc cũng được vào hầu bên Bình Thành công chúa.
Dù được gọi là thị độc, nhưng tên gọi chẳng quan trọng, quan trọng là đã được chọn.
Như thế cũng đủ khiến lòng bà thảnh thơi, thiên hạ đều thấy, Định An Công phủ không thể khinh thường.
Tiễn con gái đến Quốc học viện, bà đã cho phép phu quân đi du hồ ngoạn thủy, còn mình thì đến tiệm vàng bạc chọn trang sức, rồi trở về nhà an nhàn nghe khúc hát.
Đang mơ màng thì bị tiếng hét của con gái dọa cho tỉnh giấc.
Quả nhiên, thời gian thư nhàn qua mau, chẳng mấy chốc đã đến lúc tan học.
“Huệ nhi, con về rồi.” Phu nhân Định An Công vội đứng dậy, “Thế nào, cùng công chúa…”
“Con tức chết mất thôi!” Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5079844/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.