Bởi một tay đang xách hộp thức ăn, Lăng Ngư thỉnh thoảng lại phải rời mắt khỏi sách, cúi xuống nhìn một chút.
Nắp hộp không bị lệch.
Thức ăn không bị nghiêng.
Bỗng nhiên phía trước vang lên một tiếng hừ lạnh.
Lăng Ngư khẽ cau mày, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn.
“Vệ Kiểu.” Hắn cất giọng quát, “Giờ này ngươi đến đây làm gì?”
Vệ Kiểu nhìn hắn, không giống thường ngày mở miệng chửi bới, uy hiếp hay châm chọc, mà đôi mắt chỉ hếch lên, quét từ trên xuống dưới, rồi lại dừng trên hộp thức ăn trong tay hắn.
“Ta hỏi ngươi đấy.” Lăng Ngư lại nhắc.
Vệ Kiểu hừ một tiếng, khinh miệt:
“Người mặt người dạ thú, giả nhân giả nghĩa.”
Dứt lời, vai hắn hất mạnh vào người Lăng Ngư, lảo đảo bước qua.
May mà Lăng Ngư đã đề phòng, giữ vững được thân hình, hộp thức ăn cũng không bị rơi.
Tên điên này lại phát điên gì nữa đây? Lăng Ngư quay đầu nhìn, chỉ thấy Vệ Kiểu đi về phía Tàng thư các.
Điên khùng cũng chẳng phải mới một ngày.
“Lăng bác sĩ!”
“Tam sư huynh——”
Tiếng gọi vang lên phía trước.
protected text
Xảy ra chuyện gì? Hắn vội bước nhanh đến, chưa kịp mở lời thì đám học sinh đã ào ào lên tiếng:
“Vệ Kiểu đá cửa xông vào rồi!”
“Vệ Kiểu vào trong!”
“Mau xem có phá hỏng sách không!”
“Thật quá đáng!”
“Tự tiện xông vào người khác!”
Vệ Kiểu vào học xá của hắn rồi? Vậy còn A Sanh… Lăng Ngư vội vàng nhìn vào, không thấy bóng thiếu niên kia đâu—ẩn đi rồi sao?
Hắn lập tức bước vào, còn đám học sinh thì nhao nhao hỏi ở ngoài:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5079842/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.