“Vì sao lại đi làm hộ vệ người ta?”
Đây hẳn là lần ánh mắt Lăng Ngư rời khỏi sách lâu nhất. Từ lúc bắt đầu nói chuyện với thiếu niên này, hắn chưa từng lật qua một trang.
Mạc Tranh cười nhạt:
“Cũng chỉ để có miếng cơm ăn thôi mà.”
Lăng Ngư cau mày:
“Đường huynh ngươi chẳng lẽ không chịu nuôi ngươi sao?”
Nói rồi tay đã đưa xuống thắt lưng, như muốn tìm vật gì.
Mạc Tranh liền đặt tay ngăn lại, cười:
“Sư huynh, huynh vẫn như xưa. Ta tuy thích đọc sách, nhưng nếu phải dựa vào người khác nuôi mới có thể đọc, thì chi bằng chẳng đọc còn hơn.”
Ngày ấy, Lăng Ngư thường thấy đứa bé kia lén núp dưới cửa sổ nghe giảng, trong tay cầm cành cây viết chữ xuống đất, viết ngay ngắn cẩn thận, yên lặng ngoan ngoãn. Khi ấy hắn mời đứa bé vào đường đường chính chính mà đọc.
Đứa trẻ lại lắc đầu:
“Nhà ta không có tiền.”
Bởi học đường phải nộp học phí, giấy bút nghiên mực cũng tốn tiền.
Đối với công tử giàu có như Lăng Ngư, đọc sách mới là việc lớn, tiền bạc không quan trọng. Thế nên hắn tháo túi bạc muốn đưa cho đứa nhỏ.
Đứa bé liền lùi lại, né tránh, đôi mắt hiện vẻ kinh ngạc:
“Sao có thể dùng tiền của người khác mà đọc sách, đó là nỗi nhục của việc học.”
Năm đó thiếu niên mười mấy tuổi Lăng Ngư không hiểu nổi lời ấy. Nhưng hôm nay, khi đã hai mươi, hắn rốt cuộc hiểu được.
Không phải ai sinh ra cũng là để đọc sách.
Đa phần con người, sinh ra trước hết là để sinh tồn.
“Ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5079829/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.