Sau khi Triệu Đàm đăng cơ, mẫu thân hắn trở thành nữ nhân của Triệu Đàm, cũng tiến vào hoàng thành. Hắn – kẻ bị coi như gánh nặng – cũng theo đó mà ở lại.
Hắn lang thang trong cung chẳng khác gì chó mèo, một lần leo lên bức tường của một viện lạc phế bỏ, liền thấy dưới mái hiên bên trong có một hài tử đang nằm.
Đứa nhỏ ấy gầy gò, bé xíu, trông chẳng khác nào chó con từng tranh ăn với hắn.
Không đúng, phải nói giống hệt mấy con chó con đã bị hắn cắn chết, nằm yên bất động.
Một con quạ đen đáp xuống, đậu trên người đứa bé, dường như định mổ thử một miếng xác thối. Đột nhiên, cái thân thể tựa như đã chết kia lại đưa tay chộp lấy quạ, cúi đầu cắn phập vào cổ nó…
Con quạ hoảng loạn kêu “quạ quạ”, cánh đập loạn xạ. Hắn thì giật mình ngã ngửa từ trên tường xuống.
Ngã lăn trên đất, hoàn hồn lại, hắn tức giận. Ăn thịt quạ thì đã sao mà dám dọa hắn chứ!
Hắn từng bị ném vào hố xác chó săn, cũng không sợ hãi; từng ăn cả thịt chó chết, mèo chết kia mà.
Hắn lại trèo lên, thì lúc này đã có một cung phụ lao ra.
Cung phụ hốt hoảng xua đuổi lũ quạ.
Quạ vội vàng bay đi.
Trong mắt bà ta, chính mình đã đuổi được quạ. Nhưng trong mắt hắn, rõ ràng là đứa bé ấy đã buông miệng, để mặc quạ tháo chạy.
Máu vương đầy trên mặt, trên cổ đứa nhỏ.
Cung phụ hoảng hốt bế nó lên khóc:
“Trời ơi, bị mổ thương rồi… ngay cả quạ cũng bắt nạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5079824/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.