Trong tiếng tụng kinh ngân dài, Định An Công phu nhân Nhậm Tú Lan cung kính dập đầu, rồi mới ngẩng lên. Song, Vương mama đứng hầu bên cạnh lại chẳng kịp tiến lên đỡ, mà cứ thất thần nhìn ra bên ngoài.
Định An Công phu nhân khẽ ho, sắc diện thoáng mang chút bất mãn.
Vương mama giật mình hoàn hồn, vội vã đỡ bà đứng dậy, nhỏ giọng giải thích:
“Luôn có cảm giác bên ngoài có động tĩnh, cũng không biết người ta có đưa được người đi trót lọt hay không. Tiểu thư Viên gia tuổi còn nhỏ mà tính khí chẳng nhỏ, dám từ nhà bỏ ra, một đường chạy đến tận kinh thành, thật là dọa người.”
Định An Công phu nhân nói:
“Ngoại tổ phụ nó vốn là tiêu sư, năm xưa khi nó mới sinh, muội muội ta còn theo trượng phu rong ruổi bốn phương. Con bé này cũng từ nhỏ đã quen dọc ngang nam bắc.”
“May nhờ có phu nhân nâng đỡ, Viên cô gia mới có được một chức võ quan trong nha môn, người người đều gọi một tiếng lão gia. Cả nhà từ đó thoát hẳn cuộc sống giang hồ.” Vương mama cười nói, “Vậy nên, một khi gặp chuyện, con bé liền nghĩ ngay đến tìm phu nhân.”
Khóe môi Định An Công phu nhân khẽ nhếch, mang theo vài phần đắc ý cùng kiêu ngạo.
“Nhà sa sút thì ta có thể chìa tay cứu giúp.” Bà nói, dắt Vương mama bước ra ngoài, “Nhưng chuyện hôn sự của con cái, ta không nhúng tay. Bọn trẻ chỉ biết chiều lòng bản thân, chẳng chịu nghĩ xa cho phụ mẫu.”
Vương mama gật đầu, lại hạ giọng:
“Cũng là do di mẫu nuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5023134/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.