Ý thức của Mạc Tranh khi thì tán loạn, khi thì trống rỗng. Chung quanh lúc huyên náo, lúc lại tĩnh lặng.
Ngay trước khi ngã xuống, tay hắn đã che lấy mũi miệng.
Ống tay áo vốn nhuộm thuốc từ trước, lúc này tỏa ra mùi dược nồng nặc.
Hắn cắn chặt ống tay, để tàn dược thấm vào cổ họng.
Vừa khiến người ta buồn nôn, vừa giúp bản thân giữ được chút thanh tỉnh.
Hắn nghe thấy tiếng Dương Lạc kêu the thé, lại nghe được bước chân rối loạn dồn dập tới gần.
Hắn gắng sức muốn đứng lên.
“A Sanh, đừng động, đừng động.” – thanh âm Dương Lạc vang lên, đôi tay nàng đè chặt vai hắn – “Chúng ta có thể trở về khách điếm rồi.”
Có thể trở về khách điếm rồi…
“Đừng để bọn họ đỡ ta.” – Mạc Tranh gắng sức nói.
Dương Lạc vội đỡ lấy hắn.
“Ta đỡ ngươi, ta đỡ ngươi.” – nàng lớn tiếng nói, rồi quát bọn quan binh vừa bước đến – “Đừng động vào hắn!”
Mạc Tranh nghe thấy Vệ Kiểu khẽ cười:
“Con chó này, cũng gớm ghê thật.”
Dựa vào sức Dương Lạc, hắn lảo đảo đứng lên, thương thế đau nhói, đau càng khiến thần trí tỉnh táo.
Dương Lạc nửa kéo nửa dìu thiếu niên thợ săn vào lại khách điếm. Quãng đường vốn ngắn, nay đi mãi tưởng chừng không dứt. Đến được gian phòng thì toàn thân thiếu niên đã đẫm máu.
Dương Lạc vội vàng muốn cởi áo hắn, lại gọi người đi tìm đại phu.
Thiếu niên lập tức giữ chặt y phục.
“Để ta.” – hắn thều thào.
Dương Lạc giậm chân:
“Lúc này còn phân biệt nam nữ ư!”
Thiếu niên dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5023127/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.