Edit: LenNiNi [hôm nay cảm mạo rồi edit nhưng chưa xem kỹ, đợi beta sau vậy =, =]
beta: ^^ như trước
p/s: tự dưng ngủ dậy bị cảm, vừa edit vừa hắc hơi TT phải để khăn giấy lau màn hình mãi ~
Cầu góp ý ~~~ Cầu góp ý~~~
Tô Nhạc Niên thấy Chung Hi Bạch bước tới trên mặt không thể che dấu vui sướng (chém, câu này ta không hiểu ^^),cô gái nhỏ kia thấy Chung Hi Bạch trước mặt lộ ra biểu tình không cam lòng, hiển nhiên là đang bất bình thay Tô Nhạc Niên.
Chung Hi Bạch cũng không hề nhìn Tô Nhạc Niên, mà là trước nhìn về phía cô gái nhỏ kia, ôn hoà cười một tiếng, ân cần hỏi:”Còn chưa tan sở sao?”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Tô Nhạc Niên cứng lại, mà cô gái nhỏ kia mặt cũng không chịu thua kém đỏ lên, nhưng vẫn hung hãn trợn mắt nhìn hắn, khinh thường hừ một tiếng, không có trả lời.
Đáy mắt Tô Nhạc Niên ám quang lưu chuyển, tiến lên một bước chặn lại tầm mắt cảu Chung Hi Bạch, ” hôm nay đi làm hẳn rất mệt mỏi đi, chúng ta mau chóng cùng về nhà anh đi, tôi nấu cơm cho anh ăn.” (lại chém +///+)
Chung Hi Bạch đúng như mong muốn của hắn đưa ánh mắt lại nhìn hắn, khoé miệng cong lên rõ rệt, không tự chủ toả ra thân cận ” Được.”
Tô Nhạc Niên không nghĩ tới Chung Hi Bạch thật sự đồng ý, hơi sững sốt một chút, ánh mắt phấn khích mở to ra, khó nén vui mừng liền cầm tay Chung Hi Bạch, “Vậy bây giờ chúng ta đi mua thức ăn.
Chung Hi Bạch cũng không hề tránh, mà mặc hắn kéo mình khỏi công ty cao tần, trước khi ra cửa còn không quên đối với trước đài đích cái đó mặt đầy phức tạp nhìn bọn họ tiểu cô nương nói chớ. (?đoạn này bí rồi, chờ beta cứu vậy)
Tô Nhạc Niên nắm tay hắn lại xiết chặc, bước chân ra ngoài tăng nhanh chút.
Cho đến ra khỏi công ty, thân thể căng thẳng của Tô Nhạc Niên mới bình tĩnh lại.
“Ngươi buông ta ra, ở đây đông người nhìn thấy sẽ không tốt.”
Tô Nhạc Niên cả kinh, ngay sau đó vội vàng buông tay Chung Hi Bạch ra, trên mặt dâng lên mấy phần đỏ ửng không được tự nhiên, luống cuống sờ lên lỗ mũi mình, đầu ngón tay ngay trong lúc lơ đảng lướt qua môi.
Cẩn thận đi liếc trộm Chung Hi Bạch, trong mắt đã sớm ngưng tụ lại một cái si mê.(?)
Chung Hi Bạch nắm tay đưa lên, hoặc như là che giấu tâm tình gì tự đắc để vào tay trong túi quần, nhìn chằm chằm vào Tô Nhạc Niên nói: “Ta không phải đã bảo ngươi đừng tới tìm ta sao?”
“Nhưng là ta rất nhớ ngươi.” Sớm có dự liệu này Tô Nhạc Niên liền nói với Chung Hi Bạch, thâm tình trong mắt không che dấu.
Ánh mắt Chung Hi Bạch chợt loé, giống như có xúc động vậy. mím môi thật chặt, cuối cùng, cuối cùng Chung Hi Bạch không thể nghĩ nỗi thở dài một cái, xoay người về nhà.
Tô Nhạc Niên nhìn phản ứng của Chung Hi Bạch, nụ cười nhất định chợt loé trên gương mặt rồi biến mất tâm, ngay sau đó ba bước thành hai bước đuổi kịp Chung Hi Bạch, không ngừng vừa lải nhải vừa nói tối nay làm những thức ăn gì.
Chung Hi Bạch cũng không đáp lời, cũng không có ngăn cản, chỉ là không nói tiếng nào trên đường im lặng đi về nhà.
Thấy vậy lá gan trong lòng Tô Nhạc Niên cũng lớn hơn muốn Chung Hi Bạch cùng đi siêu thị với hắn, hiện giờ Chung Hi Bạch cũng có thể thoả mãn yêu cầu nhỏ này của hắn, thời điểm dạo trong siêu thị còn chủ động gánh chuyện đẩy xe, bất kể Tô Nhạc Niên mua gì điều không có ý kiến gì cả, ở thời điểm tính tiền còn trước một bước móc ví ra trả tiền giúp hắn, cuối cùng cái gì cũng không nói đem một đóng đồ túi lớ túi nhỏ sách trên tay.
Tô Nhạc Niên nghiêng đầu, nhìn gò má tinh tế của Chung Hi Bạch, cảm thấy nhịp tim có chút loạn (nhanh),cảm giác hạnh phúc tràng ngập trong tim.
Về đến nhà, Tô Nhạc Niên liền xách thức ăn mua từ trong siêu thị vào phòng bếp, Chung Hi Bạch nói lên hỗ trợ, liền bị Tô Nhạc Niên cự tuyệt.
Thời gian từng giờ trôi qua, từng món ăn được bày lên trên bàn ăn, đến lúc Tô Nhạc Niên gọi Chung Hi Bạch ăn cơm trên bàn món ăn đã bày đầy ra, trong một lúc bọn họ hai người căn bản không ăn hết.
Hiển nhiên, Tô Nhạc Niên là muốn qua đường dạ dành được lòng hắn. Muốn thể hiện tài nấu nướng của mình trước mặt Chung Hi Bạch, nhưng hoàn toàn không có suy nghĩ qua cái vấn đề lãng phí thức ăn này.
Dưới ánh mắt mong chờ của Tô Nhạc Niên, Chung Hi Bạch gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong miệng niếm.
Hắn cũng Không có cho là bị tay nghề của Tô Nhạc Niên thuyết phục, Chung Hi Bạch chỉ cảm thấy thật bình thường, nói trắng ra là, chính là mùi vị bình thường như mọi người nấu. Hơn nữa còn bởi vì không thường xuyên làm, cho nên ở vị trên phương diện niêm niếm gia vị có chút mất thăng bằng, mặc dù ảnh hưởng không nghiêm trọng, nhưng cuối cùng cũng không có tránh đầu lưỡi hoàng kim của Chung Hi Bạch.
Vì vậy, Chung Hi Bạch cũng không thể trái lương tâm khen.
Chung Hi Bạch có một số nguyên tắc, đó chính là đối đãi món ngon, nhất định phải chuyện thật cầu dạ*!
*thật lòng thật dạ? lười xem bản gốc quá @
[email protected]Thấy Chung Hi Bạch không có bất kỳ bày tỏ gì, tô nhạc năm rất là thất vọng, buồn buồn không vui đâm cơm trong chén, cảm giác mình cũng không có khẩu vị gì nữa.
Chung Hi Bạch liếc nhìn cơm trong chén Tô Nhạc Niên bị đâm không còn hình dáng gì nữa, nhíu mày một cái, không đành lòng nhìn hắn hạ thủ với chén cơm vô tội kia nữa, vậy là nói: “Đừng để đói bụng, ăn nhanh đi.”
Tô Nhạc Niên vốn là tâm tình đang buồn bực lại bỗng nhiên tươi sáng lại, ” Được a, ngươi cũng ăn nhiều một chút.”
Chung Hi Bạch gật đầu một cái, tiếp tục cuối đầu dùng cơm.
Dùng xong cơm, Tô Nhạc Niên thấy Chung Hi Bạch đứng lên thu thập chén đũa, lập tức từ trên tay của hắn đem việc này đoạt lại, tự mình mau chóng đem bàn ăn thu thập, sau đó vào trong phòng bếp rửa chén.
Chung Hi Bạch nhìn những phần ăn thừa kia bị đỗ vào thùng rác trở thành thứ vô ít, cảm giác có chút đáng tiếc, thật sự là quá nhiều, thật ra thì bỏ vào tủ lạnh còn có thể ăn hai lần nữa. [linh: tiết kiệm ghê chua:D2 ]
Hắn mới vừa rồi đã nói như vậy với Tô Nhạc Niên, nhưng Tô Nhạc Niên hết sức kiên quyết bày tỏ không thể, bởi vì cơm còn dư lại nếu ăn đối với thân thể không tốt, vừa nói vừa đem thức ăn còn dư lại hết thảy đổ vào trong thùng rác.
Chung Hi Bạch không thể làm gì khác hơn là đi đến phòng khách ngồi.
Chờ sau khi Tô Nhạc Niên rửa chén xong đi ra ngoài, liền giả vờ cáo từ cùng Chung Hu Bạch, nhưng mà biểu tình của hắn đã bán đứng hắn,trong nội tâm hy vọng Chung Hi Bạch sẽ giữ hắn lại.
Chung Hi Bạch cũng làm như không nhìn thấy, mĩm cười cùng Tô Nhạc Niên nói lời từ biệt. Ánh mắt Tô Nhạc Niên hơi mờ đi, trên người tản mát ra một cổ ưu tư không thôi.
Thẳng đến khi Tô Nhạc Niên đi tới cửa, Chung Hi Bạch mới lên tiếng lần nữa, ” Chờ một chút.”
Cặp mắt Tô Nhạc Niên nhất thời sáng lên, tâm tư mới vừa chìm xuống lần nữa trổi dậy, cũng sắp đến cổ họng(?).
“Ngươi chờ ta một chút.” Chung Hi Bạch không nói lời vô ích, liền đứng dậy tìm những thứ đã mua trong siêu thị hôm nay, sau đó lấy chuối tiêu bên trong ra cùng quà vặt cùng một cây túi chứa đồ khác, đi tới trước mặt Tô Nhạc Niên đem đồ vật đưa cho hắn, nói: “Những thứ này ngươi mang về ăn đi.”
Tô Nhạc Niên nhìn đồ của Chung Hi Bạch đưa cho hắn không khỏi yên lặng, bởi vì kỳ vọng cùng thực tế chênh lệch quá lớn để cho trong lòng hắn có chút khó chịu, bất quá vẫn là nhận lấy vật trong tay Chung Hi Bạch, nét mặt kiên cường cười vui cùng hắn nói chia tay.
Sau khi Tô Nhạc Niên ra khỏi cửa, Chung Hi Bạch đứng ở trước cửa, ánh mắt dời về phía tủ giày, hắn trước đây không lâu cố ý đặt chìa khoá dự bị ở trên tủ giày giờ đã không thấy.
Không kiềm được, Chung Hi Bạch trên mặt hiện lên một nụ cười.
Quả nhiên là vẫn mắc câu.