Hồi nọ khi làm luận văn tốt nghiệp, Na Lan đã hiểu Ba Du Sinh bận rộn đến mức nào. Cho nên, 30 phút mới nhận được điện thoại trả lời của anh, cô thấy đã là thần tốc rồi. 
"Cô phải lập tức đi khỏi nhà Tần Hoài!" Ba Du Sinh nói. 
Na Lan ngạc nhiên: "Tần Hoài... anh ta có chuyện gì à?" 
"Không. Nhưng cô biết rồi, tôi luôn không tán thành cô sang nhà anh ta. Cô gọi cho tôi, chắc phải có thông tin gì mới. Tốt nhất là không nên ngồi nhà anh ta gọi điện." 
"Tai vách mạch rừng." 
"Phải! Tai vách mạch rừng. Đó là nhà anh ta,, liệu anh ta có nghe trộm không? Có lắp máy nghe trộm không là ở anh ta." 
"Em đang ở... một quán Net ở Giang Kinh." 
"Tốt quá. Cô đừng trở về nữa, tôi đã bố trí người bảo vệ đặc biệt cho cô." 
"Nhưng em đâu phải cổ vật quý mà cần bảo vệ đặc biẹt? Hiện giờ em chỉ muốn trừ bỏ hiểm họa." Na Lan cảm ơn nhã ý của Ba Du Sinh nhưng cô nghĩ rằng sự che chở của anh dành cho cô rất có thể sẽ khiến anh giảm sút sắc bén. "Anh và em đều nghi ngờ Tần Hoài, nhưng các 
anh là cảnh sát, là công khai, những kẻ ẩn nấp trong bóng tối đều đề phòng các anh. Em cho rằng em đã tiếp cận được Tần Hoài về mặt tâm lý, sẽ càng có khả năng khám phá các bí mật của anh ta." 
"Việc cô về Giang Kinh, lẽ nào không bị ai nhìn thấy?" 
Cô bèn kể cho Du Sinh các phương thức giao thông đặc biệt do Tần Hoài sáng tạo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tuyet-menh/1414253/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.