Na Lan mở cửa xe bước xuống, Tần Hoài cũng đã thay đồ lặn, tay cầm quần áo cũ, từ trong bụi cây gần đó bước ra. Nhìn thấy Na Lan trong bộ đồ lặn nilon, anh ta bỗng dừng bước, người hơi rung rung, hình như cô đã vạch một phòng tuyến ma thuật trên mặt đất khiến anh ta không thể bước thêm.
Tiếp theo anh ta sẽ làm gì? Lấy lòng hay trêu chọc... "em như đóa hoa phù dung mới nở, em như nàng tiên cá..." hay là gì gì nữa? Mình đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Nhưng anh ta chỉ im lặng, hình như muốn tập trung lòng can đảm, lặng lẽ bước đến, gấp áo quần cho gọn rồi nhét vào va-ly du lịch, đồng thời lấy ra hai đôi chân nhái, hai tôi tay nhái, hai đôi giày đế gai chống trơn trượt, đưa cho Na Lan mỗi thứ một đôi.
"Anh sao thế?" Na Lan thấy mình nên lên tiếng.
"Không sao."
"Sẽ phải bơi xa thế kia, nếu thấy không khỏe thì đừng..."
Tần Hoài bình thản nói: "Cô thật tốt bụng, biết quan tâm đến người khác, nhưng cứ yên tâm, tôi rất ổn."
Na Lan nhớ đến lần đầu tiên sang đảo, Phương Văn Đông ra đón cô và nói rằng Tần Hoài không phải kẻ tệ hại như giới truyền thông bôi bác, có điều giao thiệp lâu ngày sẽ thấy anh ta hơi kỳ quái. Lúc này cô cúng đã nhận ra. Cô nhìn sang Tần Hoài thì anh ta cúi đầu, Na Lan ngờ ngợ, hình như mắt anh ta rơm rớm.
Cô lập tức nhớ đến cảnh Tần Hoài đứng trước mộ Ninh Vũ Hân. Buồn bã đờ đẫn như nhập thiền quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tuyet-menh/1414248/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.