Vừa đi đến đầu cầu thang, Bạch Đinh liền nghe thấy âm thanh nỗi giận đùng đùng, hình như là của Vương lão hổ, chủ nhiệm ban nhất. Vương lão hổ thật ra tên thật không phải như vậy, chủ vì ông ấy rất hay quát tháo, nên mới gọi thành Vương lão hổ.
Đương nhiên, mọi người chỉ dám gọi như vậy ở sau lưng ông ấy, ai có can đảm ăn gan hùm mật gấu mà dám gọi như vậy trước mặt ông ấy chứ?
“Em nhìn xem lần này bài thi của mình được bao nhiêu điểm chứ? Đã là học ban trên, lại không biết nặng nhẹ như vậy? còn kéo bè kéo cánh đánh nhau? Em nhìn xem mình còn ra bộ dạng gì không?”
Hả, là ai cùng cảnh ngộ với cô, thường xuyên bị mắng như vậy?Bạch Đinh tò mò thò đầu vào, liền nhìn thấy một thiếu niên với cái đầu đỏ nỗi bật đang cắm hai tay vào túi, đứng dựa vào tường nhắm mắt không kiêng nhẫn, quần áo đồng phục cùng cà vạt bị lệch qua một bên, trên khóe miệng bầm xanh một cục, môi cũng bị nứt ra.
Thì ra là hắn, Bạch Đinh bĩu bĩu môi.
Thầy giáo dạy hóa học đang ngồi sau bàn giáo viên uống trà, nhìn thấy cái đầu của Bạch Đinh đang thò vào nhìn, thầy thổi thổi ly trà nói “Thầy còn tưởng rằng em không dám đến chứ.”
“Ít xem thường người khác đi.” Bạch Đinh hừ mũi nói thầm, đứng thẳng người dậy đi vào văn phòng
“Rõ ràng là anh em sinh đôi, sao lại khác xa nhau như vậy, sao không học tập anh trai cậu.” Vương lão hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tien-ky/3017028/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.