Chương trước
Chương sau
Lục tiểu thư, như vậy thật sự không thể.

Lục tiểu thư, em sẽ tự làm tổn thương chính mình đấy, Lục tiểu thư.

Cùng với những âm thanh hỗn loạn và sự giằng co dồn dập, nàng khó chịu muốn phát tiết hết những cảm giác xa lạ ra ngoài, nhưng lại bị một cổ lực lượng nào đó kiên định khống chế. Tuy không tìm được lối thoát, nhưng nàng đã cắn phải một thứ gì đó, sau đó còn hung hãn cắn mổ thứ đó.

Thứ bị nàng cắn không hề cử động, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

Chờ nàng lăn lộn mệt mỏi, một tiếng thở dài nặng nề vang lên, có người ôm lấy nàng.

Vòng tay làm nàng yên tâm kia ôm chặt lấy nàng, quyến luyến gọi vào tai nàng:

"Kim Kim......"

Kim Kim.

A!

Vừa mở mắt ra, Lục Kim liền ngồi dậy từ trên giường.

Thình thịch thình thịch......

Tim đập nhanh đến mức gần như muốn lao ra khỏi lồng ngực, Lục Kim mở to hai mắt, một tay ấn vào ngực, cố gắng hết sức để điều chỉnh nhịp tim và nhịp thở.

Nhìn xung quanh, nàng phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ quen thuộc của nhà Triêu Từ, mùi thơm thoang thoảng của hoa mao lương dần dần lan vào khứu giác, hương thơm quen thuộc và tao nhã kia xoa dịu cảm xúc của nàng, khiến cho cảm xúc phức tạp trong nàng cũng dần dần lắng xuống.

Là...... mơ.

Lại là mơ sao?

Lục Kim thở ra một hơi, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

Nhiệt độ trong phòng ngủ cực kỳ vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh, độ ẩm cũng vô cùng dễ chịu. Có lẽ là do trong lồng ngực có chút khác thường, cảm giác tim đập nhanh làm nàng vẫn có chút bồn chồn, phải uống một hơi lon Coca mới có thể bình tĩnh lại.

Nhưng mà so với hôm qua, tuy hiện tại Lục Kim vẫn còn có chút khó chịu, nhưng ý thức đã tỉnh táo hơn không ít.

Tấm rèm cách đó không xa hơi hơi mở ra, ánh sáng xanh mát của bình minh tràn vào phòng bị tấm rèm cắt thành những mảng sáng đan xen với bóng đêm, trải dài trên những khóm hoa đang lặng lẽ nở rộ, đọng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất của chúng dưới ánh bình minh.

Lục Kim cúi đầu nhìn, nàng đã thay bộ đồ ngủ của Triêu Từ.

Khác với chiếc váy ngủ mềm mại và dày dặn lần trước, bộ đồ ngủ nàng đang mặc hiện giờ là một chiếc váy ngủ xẻ tà màu trắng phủ lụa. Giống như đôi đũa được đặt trên bàn ăn ngày ấy, bộ đồ ngủ này cũng có in hình con thỏ màu trắng như tuyết.

Những con thỏ trên váy ngủ này rõ ràng là cùng một con, hình dáng khác nhau của nó trải dài khắp cả váy ngủ. Lục Kim thản nhiên nhìn hình dáng con thỏ đang rửa mặt, rửa tai, xoa tay, còn có đang ngồi dưới đất với cặp mông nhỏ chu lên, lộ ra cái đuôi vừa tròn vừa nhỏ.

Lục Kim dùng đầu ngón tay chạm vào con thỏ nhỏ tròn trịa, không khỏi cười khẽ lên — thật là vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu mà.

Không biết vì cái gì, có một cảm giác thân thiết như đã quen thuộc từ rất lâu rồi.

Khi nâng tay lên, nàng phát hiện trên mu bàn tay mình có một vết bầm tím đáng sợ, hẳn là đã bị thương ở đâu đó.

Ký ức ngày hôm qua mãnh liệt tràn vào tâm trí Lục Kim.

Hà Thiên Minh, Dương Thư Kỳ, mị yêu......

Còn có Triêu Từ, và ngọn lửa bất tận......

Mỗi khi Lục Kim không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ, chỉ cần nhìn vào phòng ngủ của Triêu Từ, nàng liền sẽ biết tất cả những gì khiến mình hoang mang đều là sự thật.

Trên thế giới này thật sự có yêu quái.

Vậy, chuyện gì đã xảy ra sau đêm qua? Sau khi đưa Triêu Từ về nhà, nàng muốn chăm sóc Triêu Từ, nhưng tại sao trong chớp mắt trời đã sáng rồi? Còn nàng thì lại đang ngủ yên bình trong phòng ngủ, thậm chí còn thay cái váy ngủ dễ thương như vậy. Mà Triêu Từ đâu rồi? Lục Kim lập tức nhấc chân ra khỏi giường, giẫm lên đối dép lê trắng như tuyết.

Lông của đôi dép lê này vô cùng mềm mại, trên đôi dép còn có một đôi tai thỏ, đây là do Triêu Từ chuẩn bị cho nàng. Khi Lục Kim ở đây, nàng luôn mang giày dép của chính mình, phong cách có xu hướng trưởng thành hơn, bây giờ đột nhiên xỏ vào đôi dép dễ thương như vậy, nàng có chút ngượng ngùng, cảm giác như được quay trở lại làm trẻ con trong giây lát.

Nhưng suy nghĩ nhớ tới Triêu Từ không có thời gian để quan tâm chuyện này. Thời điểm Lục Kim mang dép lê đi đến cửa, nàng nhìn thấy áo khoác của mình được treo trên giá áo. Nàng lấy áo khoác xuống, phát hiện mọi vết bẩn trên áo ngày hôm qua đều đã biến mất, chỉ còn lại mùi hương dễ chịu mềm mại.

Ở nhà Triêu Từ không có máy giặt và máy sấy. Liên hệ với những chuyện trước đó, Lục Kim có chút suy đoán, không khỏi cảm thán rằng ngoại trừ dáng vẻ đáng sợ có thể xua đuổi yêu quái bên ngoài, Triêu Từ còn có nhiều kỹ năng gia dụng thực tế như vậy.

Lục Kim mặc áo khoác, đẩy cửa ra, nhanh chóng đi xuống lầu.

Căn nhà này đã khôi phục sự ấm áp như xưa. So với bóng tối và cái lạnh đêm qua, hơi ấm êm đềm ngày nào đã trở lại.

"Triêu tiểu thư." Lục Kim đi xuống lầu, phát hiện trên bàn ăn có phần đồ ăn dành cho một người như thường lệ, nhưng Triêu Từ không có xuất hiện ở bàn ăn, cũng không ngồi trên sofa đọc sách.

Lục Kim đi đến trước cửa phòng ngủ của Triêu Từ, gõ nhẹ vài cái, sau đó thấp giọng hỏi: "Triêu tiểu thư, chị tỉnh chưa?"

Trong phòng nửa ngày không có động tĩnh, Lục Kim tiếp tục gõ mấy cái: "Vết thương của chị thế nào rồi? Chị......"

Người sau cánh cửa còn chưa trả lời nàng, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ: "Cô ấy đang nghỉ ngơi, tạm thời đừng quấy rầy cô ấy."

Lục Kim giật mình, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng rất cao đang đứng ở phía sau mình, mái tóc dài được buộc lười biếng sau đầu, vài cọng tóc rũ xuống cũng không hề nhìn lộn xộn, thay vào đó lại tạo ra một cảm giác độc đáo.

Người này trang điểm rất nhẹ, nhưng nét mặt lại đẹp tự nhiên, bất kỳ chỉnh sửa không cần thiết nào ngược lại sẽ làm tổn hại đến khí chất của cô ấy. Người phụ nữ này ăn nói khách sáo nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, như thể dù chỉ bước một bước đến gần cũng có thể dễ dàng bị khí chất của cô ấy cắt thành từng mảnh.

Lục Kim biết người này.

"Cô là...... Nghiêm Phong?"

Nghiêm Phong là một người mẫu rất nổi tiếng và có mối quan hệ hợp tác sâu rộng với nhiều thương hiệu xa xỉ hàng đầu. Lục Kim từng gặp cô khi nàng được một thương hiệu mời tham gia một show diễn ở nước ngoài. Nhưng mà cả hai đều không thích giao lưu. Ngay cả khi đã gặp nhau nhiều lần, họ cũng chưa từng bắt chuyện với nhau.

Không ngờ sẽ gặp được cô ấy trong nhà Triêu Từ.

Yển Phong lịch sự gật đầu với nàng, cũng không có bất kỳ dị nghị nào với việc Lục Kim buột miệng thốt ra tên gọi mình dùng trong các hoạt động xã hội ở thế giới loài người, chỉ là ánh mắt nhìn Lục Kim có chút vi diệu.

Cô không thể không nghĩ đến chuyện mình nhìn thấy hôm qua.

Ngày hôm qua.

Thời điểm cô đưa Tiểu Túc về nhà mình, Tiểu Túc đã hôn mê và biến trở về nguyên thân, hoàn toàn không thể giữ được hình dáng con người nữa.

Yển Phong ôm cô ấy trong lòng bàn tay, đi vào trong sân cỏ cây um tùm, sau đó cởi quần áo dưới gốc cây ngô đồng tươi tốt rồi chậm rãi bước vào suối nước nóng.

Yển Phong là một người thích dạch sẽ, ngày thường dù có bận rộn đến đâu, cô cũng sẽ tắm rửa sạch sẽ vào mỗi buổi sáng và buổi tối. Khi không có việc gì làm, việc cô thích nhất là ngâm mình trong *cam lộ Đan Sơn dưới cây ngô đồng này.

*Cam Lộ: Cam là mật ngọt còn lộ là sương nghĩa là một thứ "sương mật làm mát dịu lòng người". (Cre: Wikipedia)

Cam lộ Đan Sơn có nhiệt độ cao do sức nóng đặc biệt đến từ lõi trái đất, có tác dụng dưỡng ẩm, làm đẹp da, đồng thời còn có thể chữa trị vết thương.

Yển Phong ngồi trong suối nước nóng, nâng nâng mí mắt, trên mặt nước đầy khói có một cái chén nhỏ được làm từ những đám mây vàng. Ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, chim điểu nhỏ trong lòng bàn tay bay vào trong chén. Yển Phong lấy một ít cam lộ trên không trung đổ vào trong chén, ngâm con chim nhỏ trong cam lộ, giúp nó hồi phục.

Còn chưa ngâm mình được bao lâu, chim điểu nhỏ đột nhiên tỉnh dậy, sau đó lập tức vỗ cánh, tạt nước vào mặt Yển Phong.

Yển Phong: "......"

Yển Phong vừa lau mặt vừa bình tĩnh nhìn chim điểu nhỏ kia "vèo" một tiếng, bay lên trên cành cây ngô đồng, nhìn qua rất không hài hòa giữa những tán lá vàng rực rỡ của cây ngô đồng.

Chim nhỏ lắc lắc thân mình rồi biến thành Tiểu Túc, Tiểu Túc vừa cúi đầu liền nhìn thấy, bởi vì không đủ yêu lực nên không thể biến ra quần áo! Mà Yển Phong đang đắm chìm trong suối nước nóng lúc này đang mỉm cười nhìn cô như đang xem kịch vui.

Tiểu Túc đỏ mặt lên, lập tức dùng hai tay che khuất trước ngực, sau đó quay người lại, bộ đồng phục quản gia ngàn năm như một kia liền bao bọc cô đến kín mít.

"Ai thèm xem thân hình phẳng lì của cô chứ." Yển Phong cười lạnh, "Lăn xuống khỏi cây ngô đồng cho tôi."

Biết là phượng hoàng nằm trên cây ngô đồng, cho nên nơi này tương đương với giường của Yển Phong.

Trong lòng Tiểu Túc có một cảm giác rung động kỳ lạ, đặc biệt là sau khi bị lấy dính bởi khí tức của Yển Phong, cô không thể tránh khỏi cảm giác muốn đầu hàng trước Yển Phong, nhưng cô vẫn luôn kiềm chế, tuyệt đối không thể bại lộ tâm tư này trước mặt Yển Phong.

Tiểu Túc hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người nhẹ nhàng tiếp đất, sắc mặt vẫn có chút không tốt, người phụ nữ đang tắm suối nước nóng trước mặt tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, khiến dinh thự mang theo thần tính này vốn đã được tu sửa tỉ mỉ lại càng thêm huy hoàng.

Tiểu Túc lạnh mặt, dùng giọng không cảm xúc nói lời cảm ơn: "Đa tạ thượng thần đã giúp tôi trị thương, tôi cần phải trở về rồi."

Yển Phong nâng cánh tay ngọc ngà mảnh khảnh lên, nhẹ nhàng lau chà da thịt của mình bằng muối tắm của nhãn hiệu có mùi hương mình tâm đắc, nhưng cô cũng không nhìn cô ấy, chỉ nói: "Không có pháp lực của tôi hộ tống, chỉ với tu vi của cô thì chỉ có thể lạc vào trong Ngô Đồng Trận của tôi rồi kiệt sức mà chết. Muốn chết thì cứ thử xem."

Tiểu Túc nghe cô nói xong, sau đó uyển chuyển nhảy lên bức tường cao trong sân, mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy một rừng cây ngô đồng vô tận toát ra thần khí khiến tim mình đập nhanh hơn.

Có lẽ đây là ảo ảnh do Yển Phong tạo ra, nhưng ngay cả biểu tượng đơn thuần cũng nhìn không ra được, khẳng định chỉ có một đường chết nếu tùy tiện xông vào.

Yển Phong bổ sung một câu: "Tôi không thèm quan tâm cô sống hay chết, nhưng mà đến lúc đó, chắc chắn người bạn già của tôi sẽ tới gây phiền phức cho tôi, quấy rối thời gian rảnh rỗi của tôi, như vậy thì đúng là phiền thật sự."

Tiểu Túc không nhúc nhích, chỉ đứng trên tường, để lại một bóng người cô đơn dưới ánh mặt trời chói chang không bao giờ lặn.

Yển Phong lặng lẽ nhìn cô ấy, tựa đầu vào mép ao, một lúc sau mới nói:

"Cây ngô đồng phía sau tôi đây là do tôi đào từ hoang mạc Chư Yêu, đã ba vạn năm tuổi, hội tụ linh khí của trời đất, chữa trị cho một con tiểu yêu như cô thì đúng là quá mức cần thiết. Nhưng vì người bạn già của tôi, tôi tạm thời cho cô mượn ở một lúc."

Tiểu Túc vẫn không nhúc nhích, Yển Phong sốt ruột nói: "Chỉ khi vết thương nhanh chóng lành lại mới có thể quay trở về hầu hạ chủ nhân của cô. Hiện tại cô chỉ là gánh nặng cho cô ấy."

Một lúc lâu sau, Tiểu Túc tựa như cuối cùng cũng bị thuyết phục mà nhẹ nhàng nói "cảm ơn", sau đó nhảy lên, biến thành chim nhỏ, đậu trên cành cây ngô đồng rồi buộc mình phải chìm trong giấc ngủ.

Có lẽ vì trên cây ngô đồng quá thoải mái nên Tiểu Túc đã ngủ suốt một buổi tối.

Khi tỉnh lại, cô đang nằm trên vai Yển Phong trong hình dáng nguyên thân, còn Yển Phong thì đang lái xe đến nhà Triêu Từ.

Sau khi đã tỉnh táo, cô nghển cổ nhìn về phía trước, bọn họ đang chạy trên con đường núi quanh co. Bản chất của loài chim khó có thể ở yên một chỗ, cô nhảy từ vai trái sang vai phải của Yển Phong, tò mò nhìn xung quanh.

Yển Phong bị cánh phớt qua phớt lại, sắc mặt có chút khó coi.

"Cô nằm yên cho tôi." Yển Phong cảnh cáo, "Đừng có rụng lông trên xe tôi."

Yển Phong vốn muốn để Tiểu Túc nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, để cô ấy có thể hồi phục hẳn luôn.

Nhưng nửa tiếng trước, cô nhận thấy Thanh Uyên xích hỏa lại bùng phát dữ dội.

Với trạng thái suy yếu chỉ còn một phách của Triêu Từ, nếu Thanh Uyên xích hỏa được phóng ra quá mãnh liệt, rất có thể sẽ khiến cô mất khống chết mà trở về nguyên hình.

Những chuyện khác thì không quan trọng, cho dù không cẩn thận nuốt chửng con vật ăn cỏ kia thì cũng coi như giải quyết được mối họa trong lòng mấy ngàn năm nay.

Nhưng nhìn toàn bộ sự việc, Yển Phong vẫn có chút bất an.

Là ai có đủ năng lực để đánh thức nguyên thần đã ngủ yên ngàn năm của Lục Kim, thậm chí còn có thể viết lại mệnh bộ? Trong lòng Yển Phong có chút suy đoán, ngay cả cô cũng có thể nghĩ đến chuyện này, không lý nào lão yêu xảo quyệt như Triêu Từ lại không thể cảm nhận được.

Nếu thật là như vậy......

Giữa cặp mày thanh tú của Yển Phong hơi nhướng lên.

Lái xe đến gara của nhà Triêu Từ, khi Yển Phong xuống xe, Tiểu Túc cũng liền biến thành hình dạng con người rồi lao vào nhà.

"Chủ nhân!"

Tiểu Túc là người đi vào trước, nhưng không ngờ rằng cô vừa mới mất khống chế hét lên lại đột nhiên đứng yên tại chỗ, thậm chí lùi lại hai bước để đi ra, đúng lúc đụng phải Yển Phong đang đứng gần đó, suýt chút nữa đã đập trúng cằm cô ấy.

Yển Phong ấn một tay lên vai Tiểu Túc, ngăn hành động "nhào vào trong ngực này". Cô có chút khó chịu, muốn răn dạy Tiểu Túc, nhưng khi cô nhìn theo ánh mắt của Tiểu Túc về phía phòng khách, trên mặt lập tức được bao phủ bởi sự trầm mặc.

Tất cả những lo lắng trên đường đi đều được đọng lại trong khoảnh khắc này.

Vẻ mặt lo lắng ban đầu của Tiểu Túc nhanh chóng chuyển từ lo lắng sang ngạc nhiên rồi sang đỏ mặt khi cô nhìn rõ những gì đang xảy ra trước mặt.

Triêu Từ đang đè Lục Kim trên chiếc ghế sofa rộng rãi trong phòng khách, quần áo hai người hỗn độn, cho dù không biết tình huống trước đó, cũng không khó để nhìn thấu tình hình hiện tại.

Lục Kim vô cùng khó chịu khi bị giam giữ. Thời điểm Triêu Từ nghe thấy động tĩnh, cô ngẩng đầu lên. Tiểu Túc nhìn tình trạng của cô, thầm kêu không ổn.

Đôi tai thú của Triêu Từ đã hoàn toàn dựng đứng, chóp đôi tai đỏ rực giống như hai ngọn lửa đang nhảy múa, đôi mắt hẹp dài đã bị yêu khí nhuộm đỏ hoàn toàn, mái tóc của cô cũng dần chuyển sang màu đỏ như lá phong, thậm chí là cái đuôi cũng đang như ẩn như hiện.

Không biết Lục Kim đã làm gì với Triêu Từ mà khiến người luôn kìm nén bản thân như cô không thể kiểm soát được biến trở về nguyên thân.

Nhưng cuối cùng Triêu Từ vẫn giữ được một tia lý trí, mặc dù hung hăng giam cầm Lục Kim, cô cũng không có thật sự cắn đứt cổ họng nàng, ăn thịt máu thịt của nàng, vẫn cố gắng chịu đựng như cũ.

Không ngờ sự việc lại phát sinh đến mức này.

Không biết Lục Kim lấy sức lực từ đâu mà lại có thể thoát khỏi ràng buộc của Triêu Từ, sau đó lại tiếp tục dây dưa với cô.

Đường đường là ký chủ của Thanh Uyên xích hỏa, là Triêu Từ đại nhân mà chỉ cần nghe danh thôi cũng khiến người người ở Tứ giới sợ hãi, thế nhưng lại bị một con người dây dưa đến không thể động đậy.

Lục Kim hết ma sát rồi lại cắn cổ Triêu Từ, Tiểu Túc thật sự không thể chịu đựng được nữa, định bước tới tách họ ra, nhưng đôi mắt đỏ như máu của Triêu Từ đột nhiên chiếu một tia sáng lại đây, nhẹ nhàng hét lên: "Đừng đến đây."

Tiểu Túc lập tức dừng bước chân lại.

Triêu Từ đỡ gáy của Lục Kim, ôm chặt nàng vào lòng, để nàng làm xằng làm bậy. Toàn bộ quá trình, cô chỉ nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu nàng, dọn dẹp từng chút mị thuật còn sót lại trong cơ thể nàng.

Lục Kim rốt cuộc cũng không cắn nữa, vùi mặt vào trong ngực Triêu Từ, ôm chặt quần áo của cô, hít một hơi thật sâu, Triêu Từ liền biết mị thuật trong cơ thể nàng đã tiêu tán hết, sau đó liền bế nàng lên.

"Hai người ở đây trước đi, xin lỗi không thể tiếp được."

Sau khi dùng chút sức lực còn lại để nói một câu lịch sự ngắn gọn, Triêu Từ nhanh chóng đưa Lục Kim lên lầu rồi biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.