Lục Miên vẫn sống trong căn nhà cũ của Lục gia. Khi cha mẹ còn sống, gia đình bốn người họ đều sống ở đây, hai chị em đều lớn lên trong ngôi nhà này.
Ngôi nhà khá cũ, môi trường không thể so sánh với các khu chung cư mới hiện giờ, tòa nhà sáu tầng được xây bằng gạch đỏ thậm chí không có thang máy nên phải dùng chân để đi lên đi xuống.
Dù vậy, tuy chân cẳng của Lục Miên không tiện để đi lại, nhưng cô cũng không muốn dọn khỏi nơi này.
Lục Kim và Lục Miên đã trải qua tuổi thơ ở đây, dù là những bức tường lốm đốm, cầu thang dán đầy quảng cáo, máy tập thể dục không có bàn đạp hay là hình ảnh muôn người muôn vẻ khi mùa xuân đến, tất cả đều mang theo những năm tháng quan trọng nhất trong cuộc sống của họ.
Khi ba mẹ còn sống, ngôi nhà nhỏ 50 mét vuông này luôn được giữ sạch sẽ, giúp hai chị em tự tạo cho mình một không gian học tập yên tĩnh.
Vào thời điểm đó, gia đình họ là một gia đình thuộc tầng lớp lao động nên kỳ thật cũng không quá giàu có, nhưng Lục Kim và Lục Miên lớn lên không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền dưới sự chăm sóc của cha mẹ, cả hai sống một cuộc sống rất hạnh phúc.
Sau khi cha mẹ ra đi ngoài ý muốn, Lục Kim không đành lòng để hơi ấm năm xưa biến mất một cách tàn nhẫn, cũng không thể chịu nổi việc em gái mình vẫn luôn lớn lên trong tình yêu lại phải đối mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-thuc/3489544/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.