Chương trước
Chương sau
Sở Vân từ sân bay vội vã chạy đến phòng nghỉ. Không tìm thấy Lục Kim, cô giống như một con sói cái bị lạc mất con, tìm kiếm nàng khắp nơi.

Tay Lục Kim bị âm rung của tin nhắn WeChat mà Sở Vân gửi tới làm cho tê rần, sau khi điều chỉnh tâm trạng, nàng bước ra khỏi phòng tắm.

"Bảo bối, em đây rồi!" Sở Vân lập tức chào đón nàng với vẻ mặt lo lắng, "Này, không phải chỉ là một giải thưởng thôi sao? Giải Phong Bi chỉ là tiền đề của giải thưởng Kim Đồng thôi, hàm lượng của nó chỉ có nhiêu đó, mất cũng không sao. Giải thưởng Kim Đồng một tháng sau mới là chính thức!

Lời nói của Sở Vân cũng không làm cho Lục Kim dễ chịu hơn.

Ai cũng đều biết giải thưởng Phong Bi là tiền đề của giải thưởng Kim Đồng, lấy không được giải thưởng Phong Bi, lấy được giải thưởng Kim Đồng thì hết chín phần là thất bại.

Lục Kim cười chống tinh thần nói: "Năm sau em sẽ làm việc nỗ lực hơn."

Sở Vân, 38 tuổi, là người đại diện có năng lực nhất của Điện ảnh Tinh Duệ.

Cô luôn mặc trang phục công sở gọn gàng, trang điểm kỹ càng, đi giày bệt, mang theo một chiếc túi to, dù có làm gì thì cô cũng đều làm một cách mạnh mẽ và kiên quyết. Một khi cô ấy mở miệng, giọng nói to đến mức hàng xóm bên kia đường cũng có thể nghe thấy.

Cô đã xem buổi phát sóng trực tiếp trên đường đến đây, trên mạng cũng đang bàn tán rất nhiều về giải thưởng Phong Bi lần này.

Tiêu đề【Dương Thư Kỳ đánh bại Lục Kim đoạt lấy giải thưởng Phong Bi】đã nhảy lên top 1 hot search.

Hầu như tất cả những người đoạt giải đêm nay đều nằm trong dự đoán của người trong ngành, ngoại trừ Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Trước đây, xác suất Lục Kim đoạt giải cực kỳ cao, mọi người đều cho rằng nàng chắc chắn là người chiến thắng, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại bị Dương Thư Kỳ chặn ngang.

Bộ phim lọt vào danh sách đề cử của Dương Thư Kỳ là《Sân ga và đông》, tập trung vào bạo lực gia đình. Tuy chủ đề rất táo bạo, diễn xuất của cô ấy cũng tiến bộ hơn trước, nhưng xét đến cùng thì vẫn còn một khoảng cách nhất định so với Lục Kim và hai người được đề cử còn lại.

Không nghĩ tới cuối cùng cô ấy lại là người đoạt giải.

Trên đường tới đây, Sở Vân không chỉ trả lời một cuộc điện thoại dài từ sếp, càng nghe càng nhíu mày, mà còn phải dành chút sức lực để xem các cuộc chiến trên mạng.

Vốn dĩ Lục Kim bởi vì quay chụp《Phòng thí nghiệm biển sâu》nên đầu gối bị thương, chuyện này cũng chưa được làm sáng tỏ khiến fans đau lòng muốn chết, chỉ chờ giải Nữ chính xuất sắc nhất lần này để an ủi. Ai lại có thể nghĩ đến cuối cùng không thể lấy được giải thưởng, khiến tiếc nuối mắc nghẹn trong lòng nhiều đến khó chịu vô cùng.

Dương Thư Kỳ này lên hot search thì lên đi, lại còn mang tên Lục Kim kéo theo, tiêu đề không chút nào che lấp ý đồ giẫm đạp.

Vừa nhấn vào mục liền thấy, được lắm, tất cả đều là lời nói âm dương quái khí chế giễu Lục Kim, cực kỳ khó coi. Sở Vân lo fans Lục Kim sẽ vì mất giải thưởng mà bùng nổ, hai bên liền xé rách không màn ngày đêm.

Môi trường Internet ngày nay rất nóng nảy và bạo lực, phía trên vẫn đang khống chế bình luận của fans để không lan tràn. Sở Vân luôn cảm thấy fans của Lục Kim khá giống nàng, khá lý trí nhưng có thể phát điên nếu bị chọc vào chỗ đau.

Thậm chí những từ như "Dương Thư Kỳ mua giải" cũng đều có thể phát ra được.

Sợ hậu quả sẽ ác liệt nếu tiếp tục cãi vã, Sở Vân nhanh chóng liên lạc với những người trong công ty, yêu cầu nhân viên quan hệ công chúng nhanh chóng xử lý sự việc.

Sở Vân bối rối trước những lời mắng mỏ trên mạng và những gì sếp nói với cô qua điện thoại, khi nhìn thấy Lục Kim đang kìm nén sự thất vọng, cô ấy thở dài nói:

"Bảo bối à, em còn trẻ, về sau còn rất nhiều cơ hội, ngàn vạn lần đừng để trong lòng."

Lục Kim lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Em không sao."

"Có phải là còn khó chịu trong ngực đúng không? Từ giữa thu đến bây giờ đã là vài tháng rồi mà vẫn chưa khỏi! Hay là chúng ta lại tìm một bác sĩ đáng tin cậy để khám cho em đi, với mùa đông nhớ đừng rửa mặt bằng nước lạnh! Em còn không biết giá trị của khuôn mặt mình sao? Thế giới còn đang chờ em chinh phục bằng khuôn mặt xinh đẹp này nữa đó!"

Sau một phen Lục Kim tự đối xử thô bạo với chính mình, cảm giác đỏ bừng quá dễ lộ trên mặt nàng đã bị đè nén đi không ít, nhưng nàng vẫn sợ Sở Vân nhìn ra tâm trạng bất ổn của mình, liền ngồi sang một bên, cách Sở Vân xa một chút, dùng ngữ điệu bình tĩnh nói:

"Em chỉ là có chút mệt mà thôi, muốn yên tĩnh một chút. Hôm nay còn có lịch trình sao?"

"Không có! Bảo bối! Sớm về nhà nghỉ ngơi một chút đi! Ngày mai buổi sáng 10 giờ chị tới đón em, chúng ta đi thử vai!"

Lục Kim hiếu kỳ, hỏi: "Thử vai cho nhân vật nào?"



Sở Vân cười thần bí: "Em không phải rất muốn đóng Bao Tự sao? Chị tranh thủ cho em một cơ hội thử vai rồi! Đạo diễn Trương cũng rất có hứng thú với em, cho rằng em rất giống với hình tượng Bao Tự mà ông ta muốn. Chị đã nắm lấy cơ hội và hẹn trước, ngày mai chúng ta sẽ đến hội sở Quế Cung để trò chuyện. Đạo diễn Trương có ý định trực tiếp thử vai và thảo luận trực tiếp về vai diễn với em."

Nghe được nửa đoạn trước, hai mắt Lục Kim sáng lên, nhưng nghe đến "hội sở Quế Cung", nàng chần chờ mà nhìn về phía Sở Vân: "Quế cung."

Nàng có nghe nói qua về hội sở Quế Cung, là địa bàn của nhà đầu tư nổi tiếng trong ngành, Kim tiên sinh.

Cái người Kim tiên sinh tuổi trẻ anh tuấn lại nhiều tiền, không ai biết anh ta làm giàu bằng nghề gì, chỉ biết các dự án đầu tư từ tay anh chiếm một nửa ngành công nghiệp điện ảnh hiện tại.

Lục Kim đã nghe qua một ít tin đồn về hắn, đa số đều về nhan sắc kinh diễm, trai gái đều bị hắn lăn lộn qua không ít, nhưng dù vậy, vì tài nguyên, có rất nhiều người trước sau như cũ mà nịnh bợ hắn.

Nhưng đây cũng chỉ là tin vỉa hè bát quái, trong cái vòng này có rất nhiều chuyện nửa thật nửa giả, chỉ cần ở trong cái vòng này thì sẽ không có một chút bụi bặm nào không dính trên người chứ đừng nói đến loại người có tiếng như Kim tiên sinh.

Tâm lý của Lục Kim thật ra có chút mâu thuẫn.

Sở Vân thấy Lục Kim không nói chuyện, biết nàng đang suy nghĩ cái gì, trấn an nàng, nói: "Em đừng nghĩ nhiều quá, chỉ là gặp mặt đạo diễn Trương ở Quế Cung mà thôi, không có liên quan đến cái người Kim tiên sinh kia. Chị cam đoan với em, là thử vai nghiêm túc! Em cũng biết Quế Cung là hội sở tư nhân, người không có quyền hạn hay liên quan là không vào được. Không phải đạo diễn Trương cũng là vì bảo vệ sự riêng tư cho việc thử vai sao."

Lục Kim: "Ngày mai gấp quá."

Sở Vân cười, nói: "Chỗ nào gấp chứ, một chút cũng không gấp! Vì nhân vật này mà em đã chuẩn bị bao lâu rồi, chị sẽ sớm gửi kịch bản hoàn chỉnh cho em. Bảo bối, em phải hiểu, tuy nói không lấy được giải thưởng Phong Bi cũng không sao cả, em còn có một tương lai đang chờ em nên em phải tiếp tục nhìn về phía trước. Theo chị được biết, Dương Thư Kỳ cũng đang tranh thủ để giành vai Bao Tự này, hơn nữa cô ấy cũng biết đây chính là hạng mục đầu tư trọng điểm của Kim tiên sinh. Cô ấy đã là đối thủ cạnh tranh của em rồi, nếu như vai nữ chính này bị cô ấy cướp đi, em phải rất rõ ràng điều này có ý nghĩa gì."

Sở Vân tới gần nàng, đôi tay ôm lấy vai nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, tiếp tục nói: "Chị biết lòng dạ em rất cao, nói một cách dễ nghe thì đây chính là khí chất thu hút người hâm mộ của em, còn nói khó nghe, em chính là không có mắt nhìn. Đừng lãng phí cơ hội ngàn năm có một này, cái vòng này rất tàn khốc, hôm nay Lục Kim em có thể ngang trời xuất thế đè ép người, ngày mai có thể có càng nhiều người mới giống em đem em giẫm đạp xuống. Em muốn trở thành nữ diễn viên hàng đầu thì thư giãn một chút, làm quen với nhiều đạo diễn và nhà đầu tư lớn, điều đó sẽ chỉ giúp em chứ không hại em. Đừng nghe cái tin đồn nhảm nhí gì đó, Quế Cung chỉ là một nơi để nói chuyện, trong xã hội pháp trị, không có nhiều sự dơ bẩn như em nghĩ đâu. Ngày mai thật sự chỉ là đi diễn thử, cuối cùng em có thể thử vai thành công hay không phụ thuộc vào năng lực của em. Bảo bối, chẳng lẽ chị sẽ hại em sao?"

Sở Vân mấy năm nay đều dùng tâm mà bồi dưỡng nàng, trong lòng Lục Kim rất rõ điều này.

Tinh Duệ mấy năm nay đem những tài nguyên tốt nhất dành cho nàng, nàng cũng đều biết hết.

Chỉ là Quế Cung kia......

Lục Kim vừa muốn mở miệng, trợ lý kiêm vệ sĩ Tiểu Đổng đẩy cửa vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Chị Tiểu Kim, chị bị thương."

Tiểu Đổng xách theo chiếc ba lô nặng nề, trong tay như đang cầm thứ gì đó, tò mò hỏi Lục Kim.

Trong suốt quá trình, Lục Kim đều đem tóc che khuất lỗ tai lại, ngay cả người chăm chú như Sở Vân cũng không phát hiện rằng trên tai nàng có một vết thương chảy máu.

Đêm nay Tiểu Đổng vẫn luôn không ở cạnh nàng, lúc trở về sao lại nhắc tới chuyện này? Sở Vân tò mò mà nhìn về phía Lục Kim, từ trên xuống dưới.

Nhìn vẫn ổn, cũng không bị va chạm, bị thương chỗ nào chứ?

Lục Kim hỏi Tiểu Đổng: "Sao em lại biết chị bị thương?"

Tiểu Đổng đặt ba lô lên bàn, lấy ra một thứ gì đó đưa cho Lục Kim: "Vừa rồi từ ban tổ chức trở về, em phát hiện thứ này trong túi xách, không biết là ai cho vào khi nào. Đây, chính là nó."

Lục Kim nhíu mày, cầm lấy cái hộp nhỏ.

Một hộp thuốc nhỏ rất bình thường, toàn thân màu trắng, to bằng nửa lòng bàn tay, bên trong có ba miếng băng cá nhân trong suốt không thấm nước và một mảnh giấy nhỏ.

Lục Kim mở nó ra và đọc, trong đó viết: Lục Kim bị thương, xin hãy chuyển nó cho em ấy.

Lục Kim đã âm thầm chú ý tới chữ viết của Triêu Từ nhiều lần trên mạng, nó rõ ràng và tao nhã, như thể đã được luyện tập qua chuyên môn, có nét cổ xưa và khác hẳn với những gì người khác viết.

Đây là chữ viết của Triêu Từ, Lục Kim xác định.

Ý nghĩ trong đầu Lục Kim rối loạn, có chút phấn khởi lại khó chịu.

Nàng nặng nề mà hít một hơi thật sâu, nói "cảm ơn" với Tiểu Đổng rồi ném chiếc hộp nhỏ vào túi áo khoác.



Sở Vân không tiếp tục đề tài vừa rồi, nói sẽ đưa Lục Kim về nhà, hai người cùng nhau đi xuống gara dưới tầng hầm.

Sở Vân có thể nhìn ra được, Lục Kim biết người bí ẩn đưa băng cứu thương là ai, đồng thời cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nàng đã bị thương ở đâu.

Nhưng trước mắt, cả người tiểu bảo bối đang bị áp suất thấp đè nặng, sẽ có nhiều chuyện phiền phức cần tiêu hóa hơn, Sở Vân thức thời không mở miệng.

Đường cao tốc vắng vẻ vào lúc nửa đêm, với tất cả ánh đèn bao trùm trong cảm giác kiệt sức xen lẫn sự mệt mỏi và buồn ngủ, là trạng thái tan sở mà Lục Kim quen thuộc nhất.

Nàng vẫn ngồi một mình ở hàng ghế sau của chiếc MPV, dù rất mệt mỏi vì lịch trình bận rộn và tập trung cao độ suốt cả ngày nhưng nàng vẫn không ngủ.

Cuối cùng, nàng vẫn là lấy chiếc hộp nhỏ ra, dùng đầu ngón tay móc miếng băng cứu thương rồi xem xét cẩn thận.

Nhìn lại mảnh giấy nhỏ do Triêu Từ viết, những ánh sáng như chiếc đèn lồng quay vòng lần lượt truyền qua nhau, chiếu sáng rõ ràng, chân thật nhưng lại đẹp như một giấc mơ hư cấu.

Đây là lần đầu tiên nàng nhận được sự quan tâm của Triêu Từ.

Khóe mắt Lục Kim có chút ướt át, cánh mũi hơi giật giật.

Nàng không thích bản thân mình như vậy.

Người kia đã làm tổn thương mình một cách không thể giải thích được, nhưng vì cô ấy làm sai điều gì đó lại cho mình một khoản bồi thường nhỏ, tại sao mình lại phải biết ơn cô ấy? "Bộp" một tiếng, nàng không chút khách khí mà đóng cái hộp lại.

Một chiếc SUV màu trắng bám theo xe của Lục Kim, vẫn duy trì một khoảng cách thích hợp, là một trong số ít những người đồng hành trong màn đêm yên tĩnh này.

Triêu Từ cầm vô lăng, trong xe hoàn toàn tối om, chỉ có ngọn đèn điều khiển trung tâm như có như không chiếu sáng lên vẻ lạnh lùng tương phản trong đôi mắt hồ ly vốn lẽ ra phải đầy quyến rũ của cô.

Một tin nhắn thoại được nhắn đến và được phát.

Trong xe vang lên một giọng nữ hơi trầm:【Cuối cùng cũng đến miệng, còn ép chính mình nhổ ra. Cô cũng thật là quan tâm người ta.】

Chiếc xe Lục Kim đang ngồi phóng nhanh về phía trước, mở ra một khoảng cách cỡ bằng hạt đậu xanh, hẳn là không dễ để nhận ra Triêu Từ đang đi theo phía sau.

Tin nhắn WeChat bằng giọng nói này không nhận được phản hồi từ Triêu Từ, chủ nhân nó lại gửi một tin nhắn khác như thể không cam tâm.

【Đã qua bao nhiêu năm, cô mà còn muốn nhịn ăn nhịn uống, cô sẽ phải chết.】

Nghe được hai chữ "Ăn" cùng "Uống" này, Triêu Từ theo phản xạ nuốt khan.

Mùi thơm độc đáo của Lục Kim trôi nổi trong tâm trí cô, cơn đói khát dày vò xé rách dây thần kinh của cô, khiến lòng cô lại dâng lên dục vọng ăn uống điên cuồng.

Đôi mắt cô hoàn toàn không cử động, tay nắm chặt vô lăng, mồ hôi lạnh như băng chảy xuống bên hai má.

Chiếc SUV ra khỏi đường cao tốc, tiếp tục làm bạn đồng hành, và dừng lại bên ngoài biệt thự nơi Lục Kim sống.

Triêu Từ đậu xe ở chỗ tối, cúi đầu bình tĩnh thở dốc.

Cô chắc chắn rằng mình đã khôi phục được vài phần lý trí sau những suy nghĩ điên cuồng đột ngột về Lục Kim, nhưng khi cô dừng lái xe và mất tập trung, mùi hương ngọt ngào của máu Lục Kim lại bắt đầu quấy phá trái tim cô.

Từng chút từng chút một, giống như bị kiến cắn.

Tiếng hít thở trở nên nặng nề, Triêu Từ dựa vào lưng ghế ô tô, thấp giọng thở dốc, cố gắng rũ bỏ mọi ham muốn đối với Lục Kim ra khỏi cơ thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.