Chương trước
Chương sau
Chương 1880:
Dù sao bà cũng là một người phụ nữ dịu dàng, xét cho cùng bả cũng chỉ là một người phụ nữ hiên thục. Nhìn chăm chú vào người chồng tràn đầy tang thương trước mặt, tim Hứa Tuệ Nhàn đau như dao cất, đau đớn không thể thở nổi.
Dương Tiêu cảm nhận được nỗi buồn của mẹ, anh nắm chặt tay.
Ngay sau đó, trong mắt Dương Tiêu lóe lên một tia sáng lạnh: “Trân Khải, chuẩn bị đồ xong chưa?”
“Đội trưởng, mọi thứ đã sẵn sàng!”
Trân Khải nghiêm nghị nói. i Dương Tiêu trầm giọng nói: “Tết lắm!
Đi thôi, đến khách sạn Thiên Phủ, chúng ta tới chúc thọ ông cụ nhà họ Khương!”
Trời mùa đông giá rét thấu Xương, màn đêm nhanh chóng bao phủ, bầu trời ở Đế Đô vào khoảng sáu giờ chiều đã sắm tối.
Bên trong khách sạn Thiên Phủ, Khương Võ chủ nhà họ Khương nhìn một ông già mặc bộ đồ thời Đường nói: “Đồ, người do thám đến báo tìn, đứa con rơi nhà họ Dương, Dương Tiêu đã xông vào nhà họ Dương đưa di hài của Dương Thiên Khung đi, sợ là buổi tối Dương Tiêu sẽ đến gây rồi!”
“Hơn nữa, bọn con đã xác nhận cảnh tượng ở khách sạn Thần Phong sáng nay là sự thật. Tuyệt Thế Long Môn đích thân tới tiệp đón, hàng chục nhà tài phiệt đẳng cập thế giới đã gọi đứa con rơi này là điện hại”
“Sợ cái gì? Đồ nhát gan!” Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương lạnh lùng măng.
Nhà họ Khương hiện nay là nhà quyên thê sô một Thiên Phủ Chỉ Quốc, có lai lịch sâu Xa, gần như bắt khả chiến bại trong cả nước.
Nhà họ Khương có rất nhiều cao thủ tài giỏi, cũng có rất nhiều tử sĩ, tất cả những bước đệm trên con đường của nhà họ Khương đều được bọn họ tàn nhẫn san bằng.
Vẻ mặt chủ nhà họ Khương rất nặng nề: “Bó, nhưng đó là Tuyệt Thế Long Môn! Đó là tổ chức bí ẩn lớn nhất thê giới, Tuyệt Thế Long Môn!”
“Tuyệt Thế Long thì sao? Ở Đề Đô bọn họ dám phạm tội giết người? Còn nữa, chẳng lẽ ở ngay trong Đê Đô, chúng ta còn sợ một đứa con rơi nhà họ Dương hả? Cho dù cậu ta may mắn gia nhập Tuyệt Thế Long Môn, Tuyệt Thế Long Môn cũng sẽ không có khả năng vì một nhân vật nhỏ mà ra tay tàn nhẫn với nhà họ Khương chúng ta!” Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương lạnh lùng nói.
Khương Võ lại nói: “Bố, mọi chuyện không đơn giản như bố nghĩ. Nghe nói thăng nhóc Dương Tiêu này là Long chủ mới!”
“Nực cười! Con chỉ nghe tin đôn mà thôi! Long chủ mới là người tài hoa tuyệt thế như thế nào? Làm sao lại có thể là đứa con rơi của nhà họ Dương được? Võ nhi, nhớ kỹ, nhà họ Khương của chúng ta là nhà quyền thế lớn nhất Thiên Phủ Chi Quốc, ở Đề Đô ai dám động vào chúng ta?”
“Không thành ma sẽ không sống nổi.
Năm đó chúng ta dám tính kê giết hại Dương Thiên Khung, chẳng lẽ bây giờ chúng ta lại sợ một con chó nhà có tang? Được rồi! Sắp đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài đón khách đi!”
Khương Khâu Phong thấp giọng nói.
Hai cha con vừa rời khỏi phòng, khách sạn Thiên Phủ đã chật ních bóng người, người nỗi tiếng lần lượt đên chúc mừng.
Và ở cửa cũng phát ra âm thanh tương tự.
“Hàn Long, chủ nhà họ Hàn ở Đề Đô kính chúc ông cụ sống lâu trăm tuổi, tiếng thơm muôn đời, tặng một chiêu tài tỳ hưu một toài”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.