Chương trước
Chương sau
Chương 1797:
Hoa Mộ Tranh cảm thấy rất cô đơn, nhưng cô đã biết Dương Tiêu sẽ nói lời này, cô cũng không quá thất vọng: “Đêm nay đến chỗ tôi ngủ đi! Yên tâm, tôi thuê nhà ở gân đây, tôi sợ tối nay sẽ có người đến gây chuyện, trong lòng tôi có dự cảm không lành!”
Dương Tiêu nhíu mày, anh nghĩ tới mình về Đề Đô có lẽ tung tích đã bị lộ.
Dù là Liễu Đồng hay nhà họ Dương, có thể đêm nay bọn họ sẽ trần áp những người xung quanh mình.
Dương Tiêu có linh tính Liễu Đồng sẽ không dễ dàng buông tha, lần này Liễu Cảm Văn tước quyên của bà ta, nhất định Liễu Đồng sẽ rất hận mình.
Một khi Liễu Đồng không tìm được mình, nhất định sẽ tân công những người xung quanh mình.
Hơn nữa, người nhà họ Dương ở Đế Đô có thê đã biết tung tích của mình, Dương Bân Hàn không phải người. tốt gì, rất có thể sẽ trả thủ những người xung quanh mình.
Bên cạnh mình thì Hoa ,Mộ Tranh và Trần Khải đều rất có thể bị trả thù.
Trần Khải thì không sao, với kỹ năng của Trần Khải cho dù là những sát thủ hàng đầu thế giới có đến cũng không thể làm hại được Trần Khải.
Hoa Mộ Tranh thì khác, tuy có chỉ số IQ cao nhưng bản chất của cô vân là một người phụ nữ yếu đuối.
“Anh không muốn trở thành hộ hoa sứ giả của tôi đâu à?” Hoa Mộ Tranh trêu chọc hỏi.
Trần Khải bước tới, cười khà khà nói: “Đội trưởng, nêu anh không đi thì đề tôi đi cho! Tôi hoàn toàn có thể nói chuyện vệ cuộc sông và lý tưởng với cô Hoail”
“Nghiêm túc tý đi!” Dương Tiêu tức giận nói.
Trần Khải có thể nhìn ra lần này Hoa Mộ Tranh đến là vì Dương Tiêu, anh ta lại cười khà khà: “Đội trưởng, tôi còn có chuyện phải làm, tôi đi trước, an toàn của cô Hoa giao cho anh, tôi luôn cảm thấy Liễu Đông không phải người tốt _gì. Không nói nữa, tôi nghe nói các cô gái trong câu lạc bộ Hoàng Gia ở Đề Đô rất đẹp, đi đây!”
Nghe vậy, Dương Tiêu dở khóc dở cười, nhiều năm như thế Trần Khải vẫn là một người như cũ.
“Anh thật sự nhẫn tâm để tôi rơi vào nước sôi lửa bỏng sao, anh Dương!” – Hoa Mộ Tranh tỏ vẻ đáng thương.
Dương Tiêu bắt lực nhún vai: “Đi thôi”
Hoa Mộ Tranh nói đúng, đêm nay đã định là một đêm không ngủ.
Nêu mình không bảo vệ Hoa Mộ Tranh, không biệt đêm nay Hoa Mộ Tranh có bị sát thủ ám sát ở Đề Đô hay không.
nh Dương Tiêu bước ra khỏi công ty, Hoa Mộ Tranh cười tỉnh nghịch đi đi theo Dương Tiêu ra ngoài.
Căn nhà mà Hoa Mộ Tranh thuê thực sự rất gần, cách công ty Hoa Chỉ Uyên chưa đến năm trắm mét.
Cầm Lí Viên, một tiểu khu sống đẳng cập.
“Đến rồi, là chỗ này!” Hoa Mộ Tranh dẫn Dương Tiêu tới cửa một ngôi nhà.
Với một tiếng lách cách, cánh của đã mở ra.
Khi cánh cửa mở ra, một mùi hương nhàn nhạt của cây dành dành thoang thoảng qua mũi.
Dương Tiêu vừa vào phòng đã quan sát kỹ cách bồ trí của căn nhà.
Tổng thể đơn giản, với một chút phong cách duyên dáng trong sự đơn giản, rất phù hợp với sở thích của Hoa Mộ Tranh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.