Chương trước
Chương sau
Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, Hoa Mộ Tranh lập tức nhìn thấu ý nghĩ. của Dương Tiêu: “Không cân nghĩ nhiều, ân này tôi tới là vì anhl”
“Tới vì tôi? Có ý gì?” Dương Tiêu bối rồi hỏi.
Hoa Mộ Tranh cười tao nhã: “Tôi có cảm giác, đời này đi theo anh sẽ phát huy hết tài năng của mình!”
“Đơn giản như vậy?” Dương Tiêu hông tin có chuyện đơn giản như vậy.
Anh có thể cảm nhận được với trí tuệ của Hoa Mộ Tranh, cô đi đến đâu cũng sẽ tạo nên sự khác biệt, cho dù không đi theo mình vẫn sẽ tỏa sáng.
Hoa Mộ Tranh vén mái tóc dài xõa trước trán, khế căn môi cười quyền rũ nói: “Nếu tôi nói với anh, tôi có cảm giác với anh, anh có tin không?”
“Cô Hoa, cô thật biết nói đùa!” Dương Tiêu dở khóc dở cười.
Thấy Dương Tiêu không hề tin, trong mặt không có khinh nhờn, khuôn mặt ngọc xinh đẹp của Hoa Mộ Tranh hiện lên một chút cô đơn.
Sau đó, Hoa Mộ Tranh cười duyên: “Đừng để ý, tôi nói bừa thôi. Bởi vì anh là chủ của Long Môn, Long Môn là tổ chức bí ấn lớn nhất thế giới, trong lòng tôi mong mỏi, hy vọng Long chủ đại nhân sẽ cho tôi một cơ hội ở lại, để tôi thê hiện tốt!”
“Điều này có độ tin cậy hơn một chút!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Khi đến Giang Nam cứu Hoa Mộ Tranh, thân phận Long chủ của anh đã bị bại lộ. Hoa Mộ Tranh quả thật là một người phụ nữ thông minh, cô biết chắc mình muốn điều gì.
Long Môn mạnh đên mức nào mà ngay cả Dương Tiêu của ngày hôm. nay cũng không biết, nhưng Dương Tiểu có thể chắc chắn lực lượng của Tuyệt Thế Long Môn bao phủ khắp nơi trên thê giới, tạo thành một mạng nhện dày đặc giám sát mọi bí mật trên trái đất. | Nêu Hoa Mộ Tranh gia nhập Long Môn với mình, dựa vào sự đa mưu túc trí của Hoa Mộ Tranh nhất định sẽ có sân khấu biểu diễn tốt hơn.
Đối với việc Hoa Mộ Tranh thích mình, Dương Tiêu hoàn toàn không quan tâm.
Hơn nữa, trực giác nói cho Dương Tiêu biết rằng Hoa Mộ Tranh đi theo anh, có thê một ngày nào đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh.
Khi anh phụ trách đội đặc chiến Đông Phương Thân Ưng, nhược điểm duy nhất của đội đặc chiến là thiếu một đội cô vân.
Nếu Hoa Mộ Tranh là có vấn của đội đặc chiến, e rằng có rất nhiều nhiệm Vụ Sẽ hoàn thành dễ dàng.
Trí tuệ hơn người, thường đề ra chiến lược, chiến thắng cách xa hàng nghìn dặm.
Dương Tiêu rất muốn xem giới hạn của Hoa Mộ Tranh đến đâu, muốn xem Hoa Mộ Tranh có thực sự trở thành cánh tay phải của mình hay không.
Trực giác nói cho Dương Tiêu biệt tương lai anh phụ trách Long Môn sẽ không dễ dàng, sẽ xảy ra bão táp đâm máu.
Lúc đó chính là lúc để Hoa Mộ Tranh tỏa sáng, hy vọng Hoa Mộ Tranh sẽ không làm mình thất vọng quá.
Trần Khải đưa cho Dương Tiêu một xấp tài liệu: “Đội trưởng, đây là tất cả tài liệu của công ty và tật cả hợp đồng chúng ta đã thương lượng ở Đề Đô vừa qua, anh nhìn xeml”
“Ừ!” Dương Tiêu gật đầu.
Vì lầy tên của mình mở công ty họa Hoa Chi Uyễn này, Dương Tiêu cân phải hiểu rõ hoạt động nội bộ của công ty trong giai đoạn đầu.
Thấy Dương Tiêu cầm tài liệu ngồi xuông, Hoa Mộ Tranh tức giận giậm chân.
Tên ngốc này, anh ấy thực sự nghĩ răng mình chạy tới là vì thân phận Long chủ anh ây sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.